Tả Tiểu Niệm có cảm giác nằm mơ, vẫn còn không dám tin được.
“Chính miệng mẹ chúng ta nói ra, chuyện này còn có thể là giả hay sao?”
Tả Tiểu Đa khẳng định nói: “Thật sự là thân nhân của chúng ta.”
Tả Tiểu Niệm không nói gì thêm, hai mắt sáng ngời nhìn về phía lưng Lệ Trường Thiên, không biết từ khi nào mà tóc tai trở nên gọn gàng, có chút ngạc nhiên... Lúc vừa mới rơi xuống… rõ ràng là còn rối bù... Bây giờ sao lại... Tự dưng lại trở nên gọn gàng như vậy.
Sau lưng một tiếng ông ngoại ông ngoại, ông ngoại ruột, tiếng gọi ông ngoại và câu hỏi đáp của cháu trai và cháu gái khiến cho trái tim của Lệ Trường Thiên cũng mềm nhũn ra.
Tuy rằng là một câu hoài nghi, nhưng không phải Tiểu Đa Dư đã khẳng định hết lần này tới lần khác rồi hay sao?
Ha ha ha…
“Ha ha, cháu ngoan, hai đứa đừng nhúc nhích, để ông ngoại dạy dỗ cho hai con tép riu này một bài học.”
Lệ Trường Thiên tự cho rằng mình thật là hiền hậu.
Tép riu? !
Tất cả mọi người có mặt ở đó đều giương mắt ếch.
Ở phía đối diện là hai cao thủ Hợp Đạo, ngươi lại có thể nói là tôm tép.
Trong mắt ngươi, thế nào mới là cá lớn?
Có phải chỉ khi nào là cấp bậc Thiên Vương, mới được tính là một đĩa thức ăn hay không? !
Những người khác không đối đầu trực diện với Lệ Trường Thiên thì còn ổn chút, nhưng hai cao thủ Hợp Đạo xông pha đi đầu lại không tránh khỏi cảm nhận được sự nguy hiểm từ tận đáy lòng.
Đó là cảm giác cực kỳ nguy hiểm, có thể gây chết người.
Đó là khi gặp phải đối thủ mình không địch nổi, cảm giác này sẽ tự nhiên sinh ra, không hề giả trân.
Nói chung thì mọi người đều có trực giác này, nhưng không phải ai cũng hy vọng mình cảm nhận được nó.
Đó là cảm giác chùn chân mỏi gối, sởn hết tóc gáy, nói không nên lời.
“Ma Tu? Ngươi là Ma Tu!”
Một trong hai cao thủ Hợp Đạo nheo mắt, quan sát Lệ Trường Thiên kỹ hơn, nhìn chăm chú luồng khí đen tỏa ra ngùn ngụt từ trên người đối phương, đồng thời chú ý tới hình dáng tang thương mà lại kiêu ngạo bướng bỉnh, cứng đầu hung ác của ông già...
Mơ hồ cảm thấy khá quen.
Nhưng hắn đã không lên chiến trường mấy ngàn năm, ký ức đã sớm phai mờ, huống hồ hắn chưa từng gặp Ma Tổ, chỉ từng thấy Ma Tổ chiến đấu trên phương trời xa xăm vời vợi...
Hơn nữa bây giờ Lệ Trường Thiên còn cố tình ra vẻ “hiền lành” hoàn toàn không giống hình thái chiến đấu của Ma Tổ, khác nhau một trời một vực.
Nhưng bất kể thế nào, việc khẩn cấp trước mắt chính là ụp nồi đối phương.
“Hóa ra là một Ma Tu.”
Cao thủ Hợp Đạo này thản nhiên nói: “Hỡi Ma Tu kia, cho dù thực lực của ngươi lợi hại đến đâu, nhưng ngươi đến kinh thành của bọn ta mà hổ báo càn quấy như vậy, ngươi muốn kiếm đường chết sao?”
Lệ Trường Thiên cười khặc khặc quái đản, trong nháy mắt, hắn thật sự cảm thấy hề hước.
Hình như... hình như hơn mười nghìn năm qua, không có kẻ nào dám ụp nồi cho lão tử như vậy nhỉ?
Tên nhóc họ Vương này to gan thật, cho dù Tả Tiểu Đa và Du Tinh Thần có mặt ở đây đi nữa, bọn nó cũng hoàn toàn không dám gọi lão tử là tà ma ngoại đạo.
Trái lại tên nhóc như ngươi có lá gan lớn thật đấy.
Không biết đối phương muốn kích thích lòng căm thù quân địch của mọi người nơi đây, hay là muốn dựa vào lời đó để đổ tội cho mình.
“Ma Tu thì sao?” Ma Tổ vẫn tỏ vẻ hiền từ và nói: "Ngươi là nhóc con Vương gia hả ? Sao lão tử chưa từng gặp ngươi nhỉ?”
Cao thủ Hợp Đạo kia lại nheo mắt, bình thản nói: “Mấy ngàn năm qua, lão phu đều chiến đấu ác liệt ở biên thùy. Cho dù Ma Tu như ngươi có tu vi cao cường cũng đâu thể hiểu được lòng kiêu hãnh nhiệt huyết của đàn ông Viêm Võ bọn ta!”
Bất kể có đi chiến đấu hay không, đàn ông Viêm Võ có thật như thế không, ít nhất phải gán cho mình cái mác vì nghĩa lớn, thân phận anh hùng của đất nước luôn không tệ. Ngươi dám ra tay với ta, tức là kết thù với đế quốc Viêm Võ, là kẻ địch của tộc Tinh Hồn.
Lệ Trường Thiên nghiêng đầu: “Mấy ngàn năm chiến đấu ác liệt ở biên thùy? Sao lão tử chưa từng thấy ngươi đi... ngươi đến biên thùy trong mơ hả? Kiêu hãnh nhiệt huyết? Ngươi xứng đáng được nhắc tới từ này sao?”
Lệ Trường Thiên nói hết câu sau cùng, có thể thấy sắc mặt hắn trở nên nặng nề u ám.
Một kẻ vốn chưa từng chiến đấu ở biên thùy, thế mà dám mặt dày vô sỉ nói ra những câu kia.
Nếu là người không hiểu biết gì về biên quan, chẳng lẽ cứ để đồ vô sỉ này biến mình thành anh hùng?
Thế thì những đấng anh hùng thật sự, đàn ông kiêu hãnh nhiệt huyết làm sao chịu nổi?
Ma Tổ vốn lòng ngay thẳng, lửa giận hừng hực, khí đen quanh người càng thêm dày đặc, hơi thở khủng bố bỗng chốc bao trùm cả nơi này!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người tưởng như đang đặt mình trong ngày tận thế, tương lai trống hoác!
Nhóc mập sợ hãi chạy ra, yên lặng trốn sau lưng bốn vệ sĩ Du gia.
Bốn vệ sĩ mặt cắt không còn giọt máu, vây quanh bốn phía nhằm bảo vệ nhóc mập, ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi và sùng bái đến tột cùng.
“Chuyện gì thế này?”
Nhóc mập hỏi.
“Cậu chủ... Ngươi tuyệt đối đừng nói chuyện...” Một cao thủ Du gia trong số đó tái hết cả môi, run rẩy truyền âm: “Cậu chủ, ngươi... ngươi giỏi thật ấy!”
Du Tiểu Hiệp vội vàng truyền âm: “Sao hả? Rốt cuộc là sao?”
“Ngươi giúp Tả Tiểu Đa đi bước này, bước này thật sự... quá chính xác...”
Người vệ sĩ này chỉ cảm thấy máu nóng dồn dập lên đầu, ngay cả truyền âm mà cũng lắp bắp: “Đây... đây là Ma Tổ... Ông ông... ông ấy...”
Rắc... !
Nhóc mập nghe vậy thì sửng sốt, tâm tư thay đổi xoành xoạch, hiểu hết những chuyện xảy ra trước đó. Hắn đột ngột trừng mắt, đôi mắt trợn trắng, hai chân đạp đạp rồi ngã ra sau, cả người cứ thế mà quéo lại...
Quéo thật ấy!
Người có tiếng tăm tựa như cây cao bóng cả. Uy danh lừng lẫy của Ma Tổ gần như ngang hàng với Vô Độc Đại Vu của Vu Minh!
Mặc dù độ đe dọa của Ma Tổ thấp hơn Vô Độc Đại Vu một bậc, nhưng trong lòng dân thường ở ba đại lục Võ Giả thì vẫn thuộc cấp bậc đầu đạn hạt nhân!
Bởi lẽ cho dù cả đời lão nhân gia đều chiến đấu vì đại lục, nhưng xưa nay hắn lại mang tiếng vui buồn thất thường, tàn nhẫn thích giết chóc, nhìn ai gai mắt là dứt khoát làm thịt. Hầu hết cường giả ở đại lục không làm vậy, nhưng Ma Tổ sẽ làm.