Không thì cũng chẳng đến mức mang danh Ma Tổ.
Vị Ma Tổ này ra tay giết chết một vài kẻ suy đồi trong tộc người, đây không phải là chuyện lạ lùng gì, thậm chí có thể dùng bốn chữ để hình dung – Quen tay thường thôi!
…
Xưa nay Du gia luôn là gia tộc được công nhận đứng đầu Thượng Kinh, thỉnh thoảng Hữu Lộ Thiên Vương lại bảo gia tộc triển khai việc giáo dục cường giả.
Bạn có thể không móc nối được quan hệ, lôi kéo được cảm tình, nhưng tuyệt đối không được tùy tiện làm mích lòng người khác.
Với thân phận của Hữu Lộ Thiên Vương, quả thực không có bao nhiêu người được hắn nhận định rằng không thể mích lòng, tính ra cũng chỉ có đám người đứng trên đỉnh cao của đại lục Tinh Hồn. Vừa khéo thay, hắn còn là một trong số cực ít người có thể trở thành hình tượng cường giả; mà tranh vẽ Ma Tổ thì rõ ràng đứng đầu trong số những vị tuyệt đối không thể mích lòng!
Chẳng những không thể làm mích lòng, mà còn không thể trêu chọc!
Mích lòng Ngự Tọa, thậm chí là Ngự Tọa phu nhân, Hữu Lộ Thiên Vương đều có thể làm nũng ăn vạ... Khụ khụ, ừ thì cùng lắm trả giá đôi chút, nói chung có thể cứu vãn.
Nhưng mà... trêu chọc Ma Tổ, cho dù cha già là Trích Tinh Đế Quân ra mặt cũng không nói được gì, chắc chắn phải chết người.
Đương nhiên không phải không có người khuyên được Ma Tổ, ví như Ngự Tọa đại nhân có thể nói giúp, nhưng Ngự Tọa đại nhân tuyệt đối sẽ không đi!
Đừng thấy Ma Tổ sợ hãi Ngự Tọa, lần nào gặp đối phương đều như chuột thấy mèo, không khác gì đứa trẻ nghịch ngợm đối mặt với cha già nghiêm khắc mà lầm tưởng.
Mỗi lần Ngự Tọa gặp Ma Tổ, thật ra trong lòng hắn cũng cảm thấy đờ mờ được chưa, có thể không gặp thì khỏi gặp!
Với sự tuần hoàn ác tính như thế, dần dà, Ma Tổ trở thành sự tồn tại bậc nhất không thể trêu chọc trên cả đại lục Tinh Hồn.
Làm vệ sĩ của cậu chủ nhỏ, khi thật sự được phái đến bên cạnh nhóc mập thì mới được cho phép tiến vào đợt huấn luyện này. Lấy tranh quý mình cất giữ để từng người nhận rõ: Nếu nhóc con không hiểu chuyện chọc trúng những người này, trước tiên các ngươi phải ngăn lại, sau đó nhận lỗi…
Hiện tại, ngay giờ phút này... vừa mới huấn luyện chưa được bao lâu, thế mà gặp được người sống sờ sờ!
Hơn nữa đối phương chỉ cách mình chưa đến hai ba trượng, quan trọng nhất là mọi người còn chung một phe, một nhóm!
Ai dà, thật không ngờ cậu chủ nhỏ của chúng ta lại là cứu tinh lớn hơn trời...
Ừm thì, tuy bốn vệ sĩ cảm thấy mình và Ma Tổ chung một phe, nhưng trong lòng họ vẫn không kìm được hết hồn khiếp vía.
Dọa chết người!
Ối giời ơi!
Không ngờ ông ngoại của Tả Tiểu Đa lại là ngài Ma Tổ!
Nhưng mà nhưng mà nhưng mà... nhiều năm qua đi, hình như chưa từng nghe nói ngài Ma Tổ có con gái...
Chẳng lẽ mấy chục năm gần đây, vị này là cây già nở hoa, không đúng, nói như vậy không được tôn kính cho lắm...
Phải gọi là trai già đẻ ngọc... càng không đúng, hay là ông già trở lại thời trai trẻ? Một gốc hoa lê áp hải đường?
Cho nên... có con gái? Con gái lấy người ta nên có cháu ngoại? Lại còn cả cháu gái?
Nói chung cũng chỉ có thể giải thích như vậy...
Nếu không thì hoàn toàn chẳng thể giải thích được tuổi tác của Tả Tiểu Đa.
Hay là ông già nhận con gái nuôi nhỉ?
Đâu phải không có khả năng này!
Nhưng ông ngoại ruột, ruột hơn cả ruột thịt nữa thì thế nào?
Bên này hoạt động tâm lý phong phú phức tạp, bên kia Ma Tổ đại nhân và hai vị Hợp Đạo của Vương gia... thế mà... thế mà lại tranh luận phải trái?
Bốn vệ sĩ đứng đầu ở Du gia nhìn hai vị Hợp Đạo của Vương gia, ánh mắt chứa đầy sự đồng cảm thương hại.
Ầy da Vương gia các ngươi xui xẻo quá... Quá đen... khiến cho bọn ta thấy tội làm sao... Vận khí thật là... Hây dà, đời này ta chưa từng vui sướng nhiệt liệt như thế khi thấy người khác gặp nạn đâu...
Muốn cười quá làm sao đây... Kìm nén nào!
Sợ đối phương phát hiện nên vội vàng quay đầu đi.
Nhìn lại xung quanh, mười gia tộc lớn, người nào người nấy đều ngơ ngác khó hiểu, niềm vui ẩn giấu tận đáy lòng và cảm giác hơn người lập tức trào dâng!
Ở Du gia thật là tốt!
Có ô dù trên cao tốt quá trời!
Chúng ta phóng tầm mắt nhìn xem, trông đám người kia ngơ ngác chưa kìa, các ngươi có biết mình gặp phải nhân vật lớn nào không?
Ha ha ha... coi các ngươi ngốc chưa kìa...
Các ngươi vốn không biết mình gặp phải ai, sắp sửa đối mặt với chuyện gì!
Sướng như lên mây... Cậu chủ vạn tuế!
Một loạt hành động của cậu chủ vô cùng vững vàng... nhưng lại khiến hắn bị dọa đến ngất đi...
Nhìn Du Tiểu Hiệp đã bị dọa ngất, các vệ sĩ xúc động bùi ngùi.
Thế nào là kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc? Đây nè, chính là thế này nè!
…
“Tu vi của các hạ khá cao, không biết tên tuổi của các hạ là gì?” Vị Hợp Đạo của Vương gia kia giành nói, hắn chỉ cảm thấy mình ngày càng khó thở, vì muốn giải trừ cảm giác áp lực cực đoan này, hắn mở miệng lặp đi lặp lại nhiều lần mà nói chuyện.
Sự sợ hãi tận đáy lòng dồn dập như sóng sau cao hơn sóng trước: Chẳng lẽ ông già này có thể hình thành áp lực cực mạnh như thế, chẳng lẽ lại là cao thủ ở cảnh giới Hỗn Nguyên?
Nếu không thì lấy đâu ra áp lực cực mạnh như vậy?
“Tên tuổi của ta mà lại để cho ngươi hỏi sao?”
Ma Tổ liếc nhìn: “Ầy... Nói trước nhé... Những kẻ có mặt ở đây đều được tính hết, đừng có nhúc nhích!"
Ở phương xa, một số người họ Thẩm thấy sự việc không hay, muốn lặng lẽ chạy thoát, rời xa chốn thị phi này.
Thế nhưng Ma Tổ đã vung tay lên, hành động ấy khiến bảy người mà hắn tóm trên không trung đều bị ném xuống mặt đất, đồng thời tiếng rống giận của Lệ Trường Thiên lại vang lên: “Sao mà yếu thế, tóm nhẹ thôi mà nát hả?”
Bảy người dưới đất bị hắn tóm một phát, không có kẻ nào ngoại lệ, tất cả đều biến thành bùn lầy. Ta trộn chung ngươi, ngươi hòa lẫn ta, nói chung không thể phân ra nổi.
Tả Tiểu Đa trợn trắng mắt.
Ngươi không khống chế được sức mạnh?
Có quỷ mới tin!
Thủ đoạn làm màu của ông ngoại low quá mà...