Lệ Trường Thiên tung một chưởng quét bay cả đám, thế nhưng vừa quay đầu đã trưng lên vẻ mặt hiền từ, ôn hòa, nói: “Cháu trai, cháu gái ngoan của ông, đến đây, lại đây thơm thơm ông ngoại cái nào.”
Tả Tiểu Đa trông ngây thơ trong sáng, giọng nói ngoan hiền, ngọt ngào gọi: “Con chào ông ngoại!”
“Được, được, cháu ông ngoan lắm, hahaha.” Lệ Trường Thiên vui như mở cờ trong bụng.
Tả Tiểu Niệm tự nhận mình đã hiểu nhầm về ông ngoại, hành động biểu hiện có chút xoắn xuýt, xấu hổ nghe theo gọi: “Con chào ông ngoại!”
“Tốt, tốt, giỏi lắm…”
Gương mặt già nua của Lệ Trường Thiên suýt cười thành một đóa hoa, bùi ngùi nói: “Mấy năm nay ông ngoại vẫn luôn bế quan tu luyện, không thể ở cạnh chăm nom hai đứa từ nhỏ… Chắc hai đứa thấy tủi thân lắm.”
Tả Tiểu Đa ho khan, thầm nhủ trong lòng, chúng ta có cha mẹ chăm sóc đàng hoàng, làm gì có lúc nào thấy bị tủi thân đâu.
Ông già này nói cứ như không, ngươi phải nói là mình chưa làm tròn trách nhiệm của ông ngoại, thấy hổ thẹn gì gì đấy mới đúng. Nếu ngươi có thể tặng bù lại hết chỗ quà sinh nhật, quà tết nợ mấy năm vừa rồi, đương nhiên chúng ta sẽ càng vui hơn, chứ đừng tự ý nói mấy cái tủi thân gì nha…
“Bây giờ ông ngoại trở về là tốt lắm rồi ạ.”
Nội tâm không bị ràng buộc, Tả Tiểu Đa càng thêm oán thầm trong bụng nhưng bề ngoài đắc ý, làm bộ ta đây có người chống lưng: “Có ông ngoại ở đây rồi, bỗng dưng cái gì con cũng không sợ nữa.”
Câu này của Tả Tiểu Đa, kỳ thực đúng là xuất phát từ đáy lòng hắn, không hề có miếng giả dối nào hết. Dù sao, có một cường giả đỉnh phong làm chỗ dựa vững chắc, mộng lớn mà Tả Tiểu Đa tha thiết bấy lâu nay, con đường lên làm tu giả đời thứ ba, mơ ước đó có thể biến thành hiện thực, hiển nhiên trong lòng như hoa nở rộ, hả hê đắc ý.
Lần đầu tiên trong đời, hắn giao chiến với cường địch mà đã nắm chắc phần thắng trong tay từ trước. Cảm giác ôm đùi vàng đúng thật sướng!
“Đúng là cháu ngoan của ông, ngoan lắm.” Lệ Trường Thiên chợt cảm nhận được niềm hạnh phúc gia đình đang dâng trào, vui vẻ đến híp mắt.
Hắn bất thình lình quay đầu nhìn: “Đứng im tại chỗ cho ta.”
Hai cao thủ Hợp Đạo đã muốn lên kế hoạch bỏ chạy lâu rồi, lão gia hỏa kia còn bận dỗ cháu ngoại, không chuồn bây giờ còn định đợi đến lúc nào? Suy nghĩ mới ngo ngoe rục rịch thế thôi, bọn họ còn chưa kịp hành động, ai ngờ lão già đã quay sang cảnh cáo rồi.
“Vị tiền bối ma tu này, chuyện đêm nay chỉ là chút nhân quả giữa đám vãn bối chúng ta, sao dám thể đề tiền bối có địa vị cao, hạ mình nhúng tay vào loại chuyện cỏn con này được. Vãn bối là hạng gì mà dám không nể mặt tiền bối, chúng ta cứ coi như việc dừng ở đây, kết thúc êm đẹp thôi.”
Vương gia Hợp Đạo nói: “Mỗi cá nhân đều là một phần của đại lục Tinh Hồn, chúng ta không nên gây mâu thuẫn nội bộ, tự bẻ cánh chim làm gì.”
Trong đêm nay, bọn hắn vốn muốn nhân cơ hội chèn ép Lã gia, lên kế hoạch trừ khử Tả Tiểu Đa nhưng chịu thất bại toàn tập, đã vậy còn khiến tình trạng phe mình thăng cấp lên mức ngàn cân treo sợi tóc, nguy hiểm đến tính mạng. Trường hợp này phải tranh thủ nói vài câu xã giao, lôi kéo quan hệ, sau đó nhanh chóng rút lui là hợp lý.
Lão già đối diện này tuy mạnh, nhưng hắn đã nói hết nước hết cái, cũng giữ đủ thể diện và quả quyết nhận thua rồi, chẳng lẽ lão còn dám không nể nang gì, liều lĩnh hô đánh hô giết hai người Hợp Đạo cao giai, chiến thần gia tộc?
Hai người có tu vi Hợp Đạo, sức mạnh chiến đấu thật sự đứng đầu đại lục, chỉ cần là người biết nhìn xa trông rộng, sẽ không tùy tiện làm xằng làm bậy, bỗng dưng làm hao tổn thực lực đại lục.
Đại lục Tinh Hồn đã ở thế yếu từ lâu, chỉ có chút chuyện cỏn con, ai lại đi đánh chết hai vị cao thủ Hợp Đạo.
“Người một nhà? Ngươi xứng chắc?”
Ma Tổ trợn trắng mắt, bất chợt vươn tay, ma thủ hư không lại hiện ra, trước quắp lấy cao thủ Hợp Đạo đang lải nhải đằng kia, kéo về trước mặt mình bày tư thế đứng nghiêm, sau đó vung tay tát một cái: “Chỉ bằng mấy người Vương các ngươi, đã dám tự xưng người một nhà với ta? Thế này thì quá hãnh diện cho ngươi rồi? Hay là nể mặt Vương Phi Hồng?”
Bốn bề tĩnh lặng, sợ rằng một cọng tóc rơi xuống thôi cũng có thể nghe thấy tiếng vang. Một cái tát này, tưởng chừng như thiên lôi giáng xuống!
Bộp! m thanh lanh lảnh, vang dội, quanh quẩn ở Định Quân đài. Mọi người khiếp sợ trong nháy mắt, cực kỳ chấn động.
Cú sốc hiển nhiên xuất phát từ thực lực của lão già kia, dù gì tên Vương gia bị đánh cũng là cao thủ Hợp Đạo chân chính, phóng mắt khắp thiên hạ, thuộc hàng hung tàn, nhân vật lớn có máu mặt. Lão già vừa ra tay đã vồ hẳn người ta, lôi đến trước mặt, đường đường là cao thủ Hợp Đạo lại không hề có tí sức lực phản kháng nào. Toàn bộ quá trình lão bắt người, đơn giản như đi bắt gà vậy, à không, chỉ sợ bắt con gà vẫn còn khó hơn tóm hắn nhiều. Động tác nhẹ nhàng, thanh thoát kia, nên nói là… thò tay bắt gà con trong quần mới đúng.
Điều khiến đám người kinh hãi lần nữa là vì, có phải lão già này điên rồi không?
Vừa nãy, hắn lại dám gọi thẳng tên họ Vương Phi Hồng ra kia kìa! Là chiến thần, Phi Hồng Thiên Vương lừng lẫy năm xưa đấy! Là thần tượng vang danh của Nhân tộc, của cả đại lục Tinh Hồn này! Gọi tên Vương Phi Hồng!
Ngươi mắng Vương gia, không sao hết, đặc biệt là Vương gia ở chỗ này, ngươi mắng cũng đã mắng rồi, dù chỉ thẳng vào mũi ra sức mắng chửi cũng không có việc gì hết, nhưng chúng ta không cho phép ngươi chửi Vương Phi Hồng, không được lôi thẳng tên Vương Phi Hồng ra nói trước mặt chúng ta như vậy, hành động của người là khinh nhờn đấng anh hùng Nhân tộc của đại lục Tinh Hồn.
Tròng mắt Cao thủ Hợp Đạo của Vương gia này gần như muốn phụt máu, gắt gao nhìn chằm chằm Ma Tổ, mặc dù cơ thể không động được, “Lão già kia, ngươi chết chắc rồi!”
Cho dù tu vi lão già này cao hơn đi chăng nữa, dựa vào mấy lời xằng bậy, ngông cuồng của lão, hắn thấy ngày chết của lão cũng không còn xa đâu.
Mấy người Ngô gia, Lã gia đứng xem, không khỏi thở dài trong lòng, vị tiền bối này, lỡ lời…
“Ồ?” Lệ Trường Thiên nghiêng đầu, vẻ mặt ngạc nhiên: “Nghiêm trọng thế cơ à?”