Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2082 - Chương 2080: Có Tí Liêm Sỉ Đi Được Không? (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2080: Có tí liêm sỉ đi được không? (2)

“Ngươi dám vũ nhục tổ tiên! Vũ nhục chiến thần Nhân tộc! Ngươi nhất định phải chết! Cả nhà ngươi chết chắc rồi!”

Trong mắt Vương gia Hợp Đạo chỉ còn khuất nhục và phẫn nộ, mang thêm phần khoái trá: “Lão già, bây giờ ngươi xin lỗi cũng muộn rồi. Một mình ngươi phải đương đầu với toàn bộ nhân loại trên đại lục Tinh Hồn này.”

Lệ Trường Thiên sửng sốt nhất thời: “Ta thành kẻ địch của nhân loại trên Tinh Hồn này á? Chỉ vì ta nói thằng cha Vương Phi Hồng mấy câu thôi?”

Gương mặt cao thủ Hợp Đạo kiên cường bất khuất, cứng cổ, ánh mắt lẫm liệt: “Ta thừa nhận, bản lĩnh ta không bằng người mới bị ngươi bắt được, muốn chém muốn giết tùy ngươi, nhưng ngươi vũ nhục chiến thần là tội không thể thứ, chết cũng không hết tội.”

“Cứ là võ sĩ Tinh Hồn, đều muốn giết ngươi cho thống khoái! Đây là vấn đề mang tính nguyên tắc, quyết không dung tha!”

Hắn dùng lời lẽ chính nghĩa đối mặt với Lệ Trường Thiên, nói từng chữ: “Tội vũ nhục chiến thần…ai cũng phải bị trừng phạt.”

Lệ Trường Thiên hiểu ra, lặng lẽ nói: “Thực sự nghiêm trọng đến thế à? Thôi, không sao hết, chỗ này cũng chỉ có vài người, ta làm thịt hết các ngươi là được, có ai biết ta nói cái, làm ra chuyện gì đâu. Giết người diệt khẩu cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi, không có gì đáng tiếc cả.”

Lời còn chưa dứt, uy áp quanh thân Lệ Trường Thiên đột ngột tăng lên, cỗ khí thế to lớn này không phân địch ta, bao trùm lên tất cả mọi người, ai cũng không thể động. Một đám ở đây đều sợ hãi không hiểu, khắp người rét lạnh, thực lực kinh người của lão già này bày ra đấy, nói muốn tàn sát sạch sẽ chỗ này quả nhiên là dễ như trở bàn tay, không nói chơi, cũng không nói đùa.

Ngay cả những người Du gia, dù đã biết thân phận thật của hắn nhưng trong người vẫn lạnh lẽo. Xưa nay lão già thích làm theo ý mình, hành xử không theo quy củ, nói giết mấy người là như thế nào, trăm triệu lần cũng đừng tiện tay làm thịt cả chúng ta, chúng ta là một phe, là đồng bọn đấy.

Cao thủ Hợp Đạo của Vương gia cảm thấy ngôn từ của mình có vẻ đã kích thích lão già trước mắt, hắn hoảng hốt, trên mặt không còn oán hận, cố gắng thúc giục tu vi cực hạn, gắng gượng gồng lên nói: “Công đạo ở lòng người, ngươi đổi trắng thay đen, ỷ vào tu vi chính mình đi hoành hành ngang ngược, làm chuyện mất trí, ngươi giết hết chúng ta nhưng có thể tàn sát cả thiên hạ chắc? Ngươi làm trái ý trời, hành xử đi ngược với lẽ phải, nhưng trời xanh có mắt, ắt sẽ có ngày ngươi bị trừng phạt. Khinh nhờn anh hùng đại lục chúng ta, chết nghìn lần cũng không chuộc hết tội.”

“Cái quần què gì đây!”

Lệ Trường Thiên bị ánh mắt chính nghĩa của hắn nhìn đến nổi da gà, thầm nghĩ: “Năm đó Vương Phi Hồng bị ta cưỡi đánh, một ngày ăn đánh bảy, tám lần, đánh liền tù tì tròn 300 năm…Theo lời hắn nói, chẳng phải ta chết một trăm nghìn lần cũng không đủ?”

Hắn càng nghĩ càng giận, về sau lại có tiếng hắn mắng thẳng: “Đừng nói là ngươi, bây giờ Vương Phi Hồng mà ở đây, ta thích thì đánh cả hắn luôn!”

Lệ Trường Thiên hừ một tiếng, nói: “Nhìn xem hắn nuôi ra một đám đồ chơi gì đây! Ngoại trừ suốt ngày đi rêu rao cái danh gia tộc chiến thần ra bên ngoài, còn lại có làm được việc gì đứng đắn cho hắn đâu.”

“Nhiều năm như vậy, đám người Vương gia các ngươi dùng tên tuổi Vương Phi Hồng làm bùa hộ mệnh, đi hại biết bao nhiêu người? Các ngươi thật sự tưởng rằng không có ai ghi lại sao?”

Lệ Trường Thiên càng nói càng tức, cho hai kẻ Hợp Đạo này thêm mấy cái bạt tai.

“Gia tộc chiến thần, cái tên trâu bò đấy, năm đó Vương Phi Hồng hy sinh vì đại lục, danh tiếng quả thực cao cả, lão tử đánh giá cao hắn một tí, liếc mắt cho hắn một chữ phục! Nhưng danh tiếng của hắn, bị đám con cháu bất hiếu các ngươi làm ô uế ngần ấy năm, thành cái dạng gì rồi? Ta nói cho các ngươi biết, nếu Vương Phi Hồng mà còn sống, người đầu tiên muốn tiêu diệt đám Vương gia các ngươi, chính là hắn!”

“Dựa vào tính khí nóng nảy của Vương Phi Hồng, hắn có thể từng kiếm, xiên hết toàn bộ Vương gia, từ trên xuống dưới, làm thịt tất cả các ngươi.”

Lệ Trường Thiên vỗ vào mặt kẻ Hợp Đạo, từng tiếng vang bộp bộp, nói: “Có liêm sỉ tí đi được không? Lấy tu vi này của người, ra chiến trường sao mà không lên nổi chức tướng quân? Chẳng là sợ chết chứ còn gì, không dám đi đánh trận đúng không? Ở đây giả bộ với ta làm cái gì, dám ra vẻ già đời trước mặt ta, coi như tổ tông ngươi sống dậy, đến mẹ nhà hắn cũng không đủ tư cách, có biết chưa?”

“Các ngươi cứ phải ăn bám công lao của tổ tông mãi à? Rồi cứ phải khoác cái vỏ bọc, giương cờ hiệu chiến thần của tổ tông mới chịu sao? ! Không vác cờ đi khoe, Vương gia chết đói hết một lũ hả? !”

Lệ Trường Thiên nói xong, bỗng nhiên ngừng cái tay định giơ lên tát, trong lòng hơi phiền muộn, ngẩng đầu nhìn trời.

Hắn nhìn gia tộc Vương gia thối nát như bây giờ, lại nhớ tới năm người anh em ngày xưa, không kìm lòng nổi, có chút thương tâm. Hắn bỗng dưng thấy trong người khó chịu vô cùng.

Người anh em, nếu như ngươi biết sự hy sinh ngày trước của mình, đổi lấy một đám phế vật như vậy, vác cờ hiệu của ngươi đi hô mưa gọi gió, làm chuyện táng tận lương tâm, nếu như ngươi biết chiến công của mình thành ô dù của lũ cặn bã này, liệu ngươi có chết thêm lần nữa vì tức không?

Lệ Trường Thiên vô cùng thổn thức mà ngửa mặt lên trời thở dài.

Sau khi ăn liên tiếp mấy cái bạt tai vừa rồi thì trong lòng cao thủ Hợp Đạo của Vương gia đã cực kỳ phẫn nộ.

“Ngươi có tư cách gì để nói về tổ tiên như vậy? Chỉ dựa vào thực lực kinh người của ngươi sao? Đương nhiên thực lực của ngươi không tệ, nhưng công đạo là nằm ở lòng người chứ không phải ở thực lực!”

“Ngươi dám vũ nhục Vương gia chúng ta và chiến thần như thế rồi ngươi sẽ gặp phải nhân quả báo ứng cho mà xem! Lão già kia, cho dù ngươi có chết cả nghìn lần cũng không thể thoát tội được đâu!”

Người Vương gia ở phía sau hắn cùng những nhà khác đều đang đánh trống reo hò.

“Vũ nhục chiến thần, chết trăm lần không đủ!”

“Thiên đao vạn quả, cũng không đủ để chuộc tội!”

Tất cả mọi người đều nhìn ra rồi.

Dường như người này còn đang kiêng kị điều gì đó... Cho nên không muốn hạ sát chiêu?

Bình Luận (0)
Comment