Mà đối mặt với loại người mạnh mẽ như vậy, ngoại trừ dùng nghĩa lớn để áp chế thì thật sự không có cách nào khác bởi vì người này bọn họ hoàn toàn đánh không lại.
“Khó mà thoát tội? !”
“Chống lại đại lục?”
“Ồn ào quá!”
“Ồn ào thật đấy! Ở đây vẫn còn nhiều người quá... Làm cho ta có cảm giác bản thân mình đang lấy một địch mười, thật chẳng thoải mái gì cả.”
“Vẫn là ít người đi một chút hay hơn.”
Lệ Trường Thiên cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng thở dài, đột nhiên ra tay.
Rơi xuống bộp một tiếng!
Ngoại trừ hai vị Hợp Đạo ở đây thì trên mặt người của những nhà khác như Thẩm gia, Doãn gia, Hoàng Phủ gia ai ai cũng lộ ra vẻ chấn động trong nháy mắt, bất thình lình bị một bàn tay đập cho một phát biến thành thịt muối!
Giống như lấy cái vỉ đập ruồi ra đập mấy con ruồi......
Máu tươi giờ đã tràn ra tứ phía.
Giờ phút này máu đã chảy thành sông hợp thành một dòng rồi ngưng tụ lại trước mắt của mỗi người!
Tất cả mọi người đều đã ngây ra như phỗng.
Chỉ nghe Lệ Trường Thiên thản nhiên nói: “Như thế nào là khó mà thoát tội?”
Mấy phút trước hắn còn đang thở dài phiền muộn, nhưng một khắc sau cũng đã tung ra sát chiêu một cách ác độc vô tình rồi.
Không cần Tả Tiểu Đa phải nhắc nhở gì hết.
Quả nhiên là hắn ra tay vô cùng tàn nhẫn, không một chút lưu tình!
Mà hai vị Hợp Đạo còn sống sót của Vương gia mắt thấy một màn này thì lập tức ngây ngốc, hoàn toàn ngây ngốc.
Ngay cả tròng mắt cũng không di chuyển mà ngơ ngác nhìn sông máu sau lưng đang bốc lên.
Ở bên kia người nhà Lữ gia, Ngô gia, Du gia và Lưu gia đang ở bên trong doanh trại...... Sau khi thấy được một màn này diễn ra thì không những không thấy sung sướng vui vẻ gì mà còn bị dọa đến mức run lẩy bẩy.
Người mạnh mẽ như vậy sao lại đột nhiên hạ sát chiêu rồi?
Không có cảm giác hắn muốn giết người, cũng không có bất cứ cảm giác sát ý gì đang nổ ra... Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Không lẽ hắn thật sự muốn giết người diệt khẩu sao?
Chúng ta đều cho rằng hắn chỉ nói chơi mà thôi, lão giả này, lão giả này, đã không phải loại người có thể dùng tàn ác để hình dung nữa mà phải là tàn độc mới đúng!
“Mọi người không cần căng thẳng như vậy làm gì, ta ra tay cũng chỉ vì những người này ai cũng muốn chạy trốn...”
Lệ Trường Thiên buồn rầu nói: “Ta muốn để bọn hắn ở lại nơi này để bọn hắn có thể yên lặng nên đành phải xuất ra hạ sách như vậy, ta đây không biết nói lý lẽ hay gì cả, có thể ra tay thì sẽ không nhiều lời, chỉ có thế mà thôi.”
Cơ bắp trên gương mặt xinh đẹp của Tả Tiểu Niệm có chút run rẩy, cái gọi là ở lại của ngài, khiến cho tất cả đều ngậm miệng chính là một tay trực tiếp giết chết cả loạt?
Vậy thì cái câu nói này thật sự rất đúng mực, không nói quá một chút nào cả, mỗi người đều vĩnh viễn ở lại nơi đây, tất cả đều im ắng hơn bao giờ hết, cả đời này cũng không thể náo loạn được thêm một lần nào nữa!
“Những người khác cũng khá ồn ào khiến ta có chút lo lắng việc này sẽ lộ ra tiếng gió...”
Lệ Trường Thiên quay đầu, nhìn bốn vị hộ vệ Du gia, lại quay ra nhìn người nhà Lữ gia.
Mọi người lập tức vô cùng chỉnh tề mà run lẩy bẩy.
“Ông ngoại!” Tả Tiểu Đa kêu lên: “Những người này đều là bạn bè của ta.”
Thái độ của Lệ Trường Thiên lập tức thay đổi, cười tủm tỉm nói: Cháu ngoan của ta, bạn bè cũng có thể làm lộ bí mật.”
“Ta đảm bảo bọn hắn sẽ không tiết lộ bí mật này ra ngoài.” Tả Tiểu Đa chân thành nói.
Tất cả mọi người đều nhìn Tả Tiểu Đa với ánh mắt cảm kích không nói nên lời.
“Các ngươi đều trở về đi, nhớ kỹ không được nói lung tung đâu đấy.”
Tả Tiểu Đa cười cười, phất tay: “Tên béo kia, đừng có mà giả chết, nếu tin tức bên này lộ ra bên ngoài thì ta sẽ tìm ngươi hỏi tội chứ không phải ai khác đâu!”
“Tả lão đại ngài cứ yên tâm đi!”
Du Tiểu Hiệp đang giả ngất nhảy lên một cái, tinh thần phấn chấn nói: “Ngươi cứ yên tâm đi, ta tuyệt đối không hé ra nửa lời.”
“Mau đi đi.”
“Được rồi... Tả lão đại, ngày mai ta sẽ liên hệ ngài.”
Du Tiểu Hiệp bắt đầu chào hỏi những người khác: “Đi thôi, đi nhanh lên một chút, chúng ta ra ngoài họp. Ta sẽ chủ trì buổi họp này.”
Ánh mắt Lữ gia, Lữ Tứ gia có chút phức tạp nhìn Tả Tiểu Đa một lúc rồi nói: “Ngươi bảo trọng.”
“Đợi ta ra ngoài, ta sẽ đến Lữ gia thăm hỏi một chút.” Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói.
“Bọn ta chờ ngươi đến.”
Mọi người đều chỉnh tề rời đi dưới sự điều khiển của Du Tiểu Hiệp.
Lúc này hiện trường chỉ còn lại có Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Niệm cùng Ma Tổ còn có hai vị Hợp Đạo của Vương gia.
Toàn bộ đài Định Quân đã trở nên vô cùng trống trải.
Hai người đã đạt đến cấp Hợp Đạo chỉ cảm thấy vô cùng khó xử, toàn thân bọn hắn không chịu sự khống chế của đại não mà run rẩy.
Chỉ giữ lại hai chúng ta...... Ngươi...... Ngươi muốn làm cái gì?
Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu hai đạo quang mang một đen một trắng dạo quanh một vòng dùng lực lượng hồn phách dọn dẹp sạch sẽ.
Đọng tác của Tả Tiểu Đa cũng là không thua kém bao nhiêu, ngay lập tức vọt vào trong vũng máu, hưng phấn tìm kiếm qua lại.
“Những người này đều sẽ vĩnh viễn nằm ở nơi này, mấy vật ngoài thân trên người bọn họ chắc là cũng không còn dùng đến, nhiều nhẫn không gian như vậy hẳn là bên trong phải có khá nhiều đồ tốt nha, cho dù chính chúng ta không cần đến thì cũng có thể đem bán đi tạo phúc cho thiên hạ mà... Cướp của người giàu chia cho người nghèo là được rồi...”
Tả Tiểu Đa giày vò thu thập một phen, thế mà thật sự thu được hơn bảy mươi cái nhẫn cùng những tùy thân binh khí của từng người bên trong chiếc nhẫn nữa.
Ừm, việc này chủ yếu là thực lực tu vi của Lệ Trường Thiên có thể coi là thâm sâu khó đoán, chỉ tung ra lực đạo hủy đi thân thể của mọi người còn đối với tất cả vật ngoài thân thì đều không đụng đến dù chỉ là một đường kim mũi chỉ, để cho Tả Tiểu Đa vốn chỉ muốn nhặt mấy chỗ tốt lại vô cùng vui vẻ, thu hoạch nặng cả tay!
Mí mắt Ma Tổ lật lại: “Ngươi dự định cứu giúp cho ai? Đã có mục tiêu chưa?”
Tả Tiểu Đa quang minh lẫm liệt nói: “Cái gọi là nghèo thì chỉ lo thân mình, giàu thì cứu giúp thiên hạ! Tất nhiên là có mục tiêu rồi!”
Lệ Trường Thiên vô cùng vui mừng, tính giác ngộ của cháu ngoại hắn vẫn rất là cao.