Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2091 - Chương 2089: Trời Cao Ba Dặm?

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2089: Trời cao ba dặm?

Sau khi Vương Hán rời khỏi đây, Vương Trung ngồi trong phòng sách với vẻ mặt bình tĩnh, hắn trầm mặc một hồi lâu.

Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi bước ra ngoài.

Đi một mạch trở lại sân nhỏ của hắn, tìm vợ mình.

“Quyên, có chuyện ngươi cần phải giải quyết càng sớm càng tốt, tốt nhất nên hoàn thành ngay hôm nay.”

“Có chuyện gì vậy?”

“Bảy đứa cháu nhỏ của chúng ta… Ngươi xem có thể để nhà mẹ đẻ của ngươi đến đón trong ngày hôm nay được không, đến nhà họ Dương các ngươi… Hoặc là thân thích của nhà họ Dương?”

“Nhưng mà chuyện gì mà phải tới mức này?”

“Ừ... Mọi chuyện đều phải phòng trước, để lại một đường rút lui cũng tốt. Nếu Vương gia có thể bình an vượt qua mấy tháng cuối cùng này, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, đến lúc đó chỉ cần tìm một cái lý do qua loa quay để về đón cũng được… Nhưng nếu như không thể vượt qua được... E rằng Vương gia cũng sẽ không còn tồn tại nữa, bọn chúng còn nhỏ, chừa cho bọn chúng một con đường sống trước, đừng để Vương gia thật sự bị tuyệt tự...”

Trong mắt Vương Trung lộ rõ sự phiền muộn, hắn thở dài.

“Không còn tồn tại nữa?” vợ của hắn không khỏi trợn to hai mắt: “Không đến mức đấy chứ? Chúng ta là gia tộc Chiến Thần, làm sao lại…”

“Chuyện dưới đại thái dương không có gì là mới mẻ, báo ứng chưa bao giờ là dễ chịu, chỉ là chưa tới lúc, lúc tới rồi thì tự nhiên mọi thứ sẽ ứng với báo!”

Vương Trung thản nhiên nói: “Ngươi phải nắm chắc thời gian mà làm, chuyện này chỉ mình ngươi biết, không được tiết lộ cho bất kỳ người nào khác.”

“Nhưng mà...”

Một tia do dự thoáng hiện trong mắt lão thái thái.

Chỉ có mình mình biết là điều không thể, vì chuyện này muốn hoàn thành thì phải có rất nhiều người liên quan đến.

Những người khác biết thì làm sao bây giờ?

Đó là những người thân thiết với nhau, không phải nói bỏ là bỏ được.

“Đây là đường lui cho huyết mạch, chuyện cấp bách không được chậm trễ!”

Vương Trung cân nhắc một chút, nói: “Công việc cụ thể thì ngươi liệu mà làm đi, cha mẹ của những đứa nhỏ không thể biết chuyện này được… Nếu như chuyện này đến lúc đó bại lộ thì cũng không sao, có thể che giấu được trước khi huyết mạch được đưa đi là rất tốt.”

“Nhưng những quan hệ trước đó trong phủ đều phải cắt đứt hoàn toàn! Cắt đứt hoàn toàn!”

“Hiểu rồi!”

...

Trong sân của Tả Tiểu Niệm.

Lệ Trường Thiên ríu ríu tán dương: “Ở địa giới bên trong Thượng Kinh tất đất tấc vàng này mà cháu ngoại có tiền lại mua được một tứ hợp viện nhỏ…”

Sau khi hắn hiểu được sự trưởng thành của cháu ngoại trai và cháu ngoại gái, nếu cảm nhận một cách sâu sắc thì đó chính là một kỳ tích.

Kỳ tích trong cuốn tiểu thuyết, chính là nam nữ chính xứng với nhau!

Tả Tiểu Đa ưỡn thẳng ngực, vẻ mặt rạng ngời vinh quang.

Chỉ thiếu điều muốn tuyên bố, đây là nàng dâu, của ta, của ta!

Tả Tiểu Niệm cười đỏ mặt, nói: “Đây đều là tiền do Cẩu Đát làm ra... Ta chỉ phụ trách tiêu xài...”

“Vậy thì khó trách, ngày đó ở Vu Minh hắn giở thủ đoạn làm mưa làm gió tài nguyên, trời cao ba thước cũng không đủ để hình dung, xuất thân đều tự có một phần xa xỉ.”

Lệ Trường Thiên vui mừng nhìn Tả Tiểu Đa nói: “Cháu ngoại này, tu vi của ngươi cũng không phải là thấp, tại sao đến bây giờ vẫn không có lấy một cái biệt hiệu vang dội vậy, ngươi xem tỷ tỷ của ngươi kìa, Linh Niệm Thiên Nữ, tên này nghe rất hay đó!”

Tả Tiểu Đa nói: “Sao ta không có biệt hiệu vang dội chứ, biệt danh của ta là Thiết Quyền công tử, không nói ai cũng rất thích!”

“Ngươi có thể dẹp cái biệt hiệu gì đó đi không? Biệt hiệu là thương hiệu của ngươi, đạo làm người có thể sai tên, nhưng biệt hiệu thì không được sai, đây chính là đạo lý, Thiết Quyền công tử của ngươi là cái tên rách nát gì vậy chứ!

Lệ Trường Thiên phẫn nộ: “Ông ngoại sẽ cho ngươi một cái tên hay.”

Tả Tiểu Đa khiêm tốn thỉnh giáo: “Ông ngoại, mời ngươi nói.”

Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Lệ Trường Thiên nói: “Gọi là... “Trời cao ba dặm” thấy thế nào?”

Tả Tiểu Đa cau mày, hiển nhiên là không hài lòng hai nghìn lần.

Cái tên rách nát gì vậy?

Nhưng đây là tên ông ngoại lấy cho, Tả Tiểu Đa đành phải lịch sự từ chối: “Ta sẽ trao đổi chuyện này với mẹ và cha ta một chút và sử dụng nó nếu có thể.”

Lệ Trường Thiên lại càng hoảng sợ, nói: “Nếu như ngươi không thích thì sau này sẽ bàn lại, chuyện nhỏ như vậy mà ngươi cũng muốn bàn bạc với cha mẹ… Không cần nói với bọn họ.”

Tả Tiểu Niệm đưa trà đã pha qua, Tả Tiểu Đa bắt đầu châm trà: “Ông ngoại, Sưu Hồn của ngươi rốt cuộc thì đã thấy được chút gì chưa?”

Chuyện chính sự mới là trọng tâm trước mắt.

Không biết có phải là ảo giác hay không, Tả Tiểu Đa luôn cảm thấy ông ngoại có chút mất hứng.

Mặc kệ chuyện chính sự, lúc nào cũng nói trái nói phải, quả thật là chẳng có ưu điểm gì ngoại trừ có tu vi tuyệt đỉnh và chiều cao thái quá.

Đương nhiên, chỉ với tu vi tuyệt đỉnh hạng nhất, thì đã đủ để Tả Tiểu Đa quỳ liếm rất lâu rồi!

“Chuyện này thật sự rất phức tạp, ta vẫn chưa làm rõ toàn bộ… Quên đi, ta sẽ nói trực tiếp cho các ngươi biết!”

Lệ Trường Thiên bày ra điệu bộ của ông ngoại, đôn hậu nói: “Chuyện là như thế này.”

Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm ngồi ngay ngắn trước mặt Lệ Trường Thiên, đồng thời dựng thẳng lỗ tai lên.

“Ha ha ha ha ha ha…” không hiểu ra sao mà Lệ Trường Thiên lại cười ha hả, cười đến ngặt nghẽo.

“…” Vẻ mặt Tả Tiểu Niệm tò mò.

“…… Ông ngoại, sao thế?” Tả Tiểu Đa cũng thật sự cảm thấy rất hứng thú. Chuyện người Vương gia buồn cười như vậy luôn hả?

“Ha ha, nhìn thấy hai ngươi ngồi ngay ngắn dựng thẳng lỗ tai lên, đột nhiên làm ta nghĩ đến biệt hiệu của hai ngươi, ha ha ha ha…”

Lệ Trường Thiên cười đến nỗi thở không ra hơi.

Biệt hiệu của hai chúng ta?

Ngồi ngăn ngắn, dựng thẳng lỗ tai thì có liên quan gì đến biệt hiệu?

Đa Đa chó?

Niệm Niệm mèo?

Chẳng lẽ hai ta nghe giảng hẳn hoi thế mà lại cho ngươi cảm giác nhìn giống A Miêu A Cẩu?

Bình Luận (0)
Comment