Những tài liệu này, ngoài việc cụ thể hơn và dễ hình dung hơn thì kỳ thật nội dung cơ bản cũng không khác lắm so với suy đoán của mình, không liên quan đến ý chính.
“Ông ngoại, chuyện thực sự quan trọng bây giờ là, bọn họ đã lên kế hoạch như thế nào, còn hợp tác với ai nữa? Ngoài Vương gia, vị đại sư giải mã kia là ai, hắn dựa vào đâu mà có thể giải ra được bí lục mà người Vương gia đã khổ sở hai trăm năm đều không giải được? Còn có kế hoạch gì càng cụ thể hơn... Đến lúc đó bọn họ muốn xử trí như thế nào...”
Tả Tiểu Đa phiền não nói: “Những việc này mới là quan trọng.”
“Ta cũng biết những thứ này quan trọng, nhưng trong trí nhớ thần hồn của đứa kia đâu có đâu.”
Lệ Trường Thiên cũng rất khổ não, nói: “Nói thế này đi, hai vị Hợp Đạo của Vương gia này, ở trong gia tộc cũng là loại nhân vật trụ cột.”
“Mà những loại nhân vật thế này bình thường sẽ không tham dự vào quyết sách của gia tộc, chỉ có ở thời khắc mấu chốt mới đứng ra hộ giá hộ tống gia tộc, hoặc là thúc đẩy hướng đi của mục đích trọng đại nào đó... là được rồi.”
“Không phải bọn họ không có tư cách biết chuyện này, mà là đối với loại cấp bậc như bọn họ mà nói, việc này đã không còn quan trọng. Địa vị của bọn họ đã quyết định rồi, bọn họ chỉ cần biết chuyện này rất quan trọng đối với gia tộc, biết đại khái quá trình như thế là được rồi, còn những chuyện khác, không quan trọng.”
“Bọn họ chỉ cần biết, ở những thời khắc mấu chốt nào đó, bọn họ phải ra tay, chỉ thế thôi.”
“Mà hiện tại bọn họ đúng là làm như vậy.”
“Kể cả sống chết của ngươi cũng như thế. Hôm nay, mục tiêu cuối cùng của bọn họ là muốn bắt giữ ngươi, hoàn toàn nắm trong tay sống chết của ngươi, bởi vì Vương gia bọn họ tất nhiên phải hiến tế ngươi. Nhưng cần phải vào thời điểm thích hợp mới có thể làm được, sớm không được, muộn cũng không được, bắt buộc phải chết vào ngày hôm đó mới được.”
“Đã hiểu rồi chứ?”
“Cho nên hiện tại điểu mấu chốt đầu tiên mà bọn họ phải đảm bảo chính là ngươi không thể rời khỏi Thượng Kinh. Mà để đạt được mục đích này, cách ổn thỏa nhất đương nhiên là bắt được ngươi... Vậy nên mới có hành trình của hai người ngày hôm nay.”
“Chỉ vậy thôi.”
“Cái gọi là Vương gia, Thẩm gia, thậm chí là những gia tộc khác tham gia trợ giúp gì đó chẳng qua chỉ là râu ria, hoặc nói là thủ thuật che mắt để tóm lấy ngươi mà thôi!”
Lệ Trường Thiên nói với vẻ rầu rĩ: “Về phần nhiều chi tiết của chuyện này, đến cuối cùng là phát triển như thế nào, do ai phụ trách chủ trương, chắp nối, thậm chí là bố trí địa điểm như thế nào... tất cả những thứ này, đối với mấy đồ cổ bực này hoàn toàn chỉ là mấy việc râu ria, không quan trọng.”
“Tin tức hữu dụng duy nhất chính là, cả gia tộc Vương thị đang phụ trách chuyện này, tổng cộng chỉ có hai người có tư cách tham dự vào việc triển khai hành động này.”
Lệ Trường Thiên nói xong đột nhiên dừng lại, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng.
“Có biết là hai người nào không?” Tả Tiểu Đa lập tức truy hỏi.
“Một người là gia chủ Vương Hán, một người là Vương Trung, em trai ruột gia chủ, được Vương gia công nhận là người đa mưu túc trí.”
“Ngoài hai người kia ra, tất cả những người khác đều không biết tình hình cụ thể.”
Tả Tiểu Đa vỗ đùi: “Ông ngoại, đây mới là thông tin thực sự hữu ích đó.”
Lệ Trường Thiên ho khan hai tiếng, lườm một cái.
Dáng vẻ vỗ đùi của thằng nhóc này thực sự là giống cha hắn... Giọng điệu này cũng giống nữa!
Thật là muốn đánh hắn một trận...
Thì ra ý của thằng nhóc ngươi là nói ta bề bộn cả một lúc lâu, nói một lô chuyện không quan trọng, còn chuyện quan trọng thì chưa nói được một câu?
Là ý này đúng không?
Quả thực là nên đánh!
Nên đánh... vào mông hắn, đánh cho nó nở hoa!
Tả Tiểu Đa thở phào nhẹ nhõm một hơi, thầm nghĩ, may mà ta hỏi thêm mấy câu, cái đầu của ông ngoại đúng là làm cho ta lo lắng không thôi. Chuyện không quan trọng thì nói cả lô, còn chuyện quan trọng thì suýt chút nữa đã quên rồi.
Cũng may tu vi của ông cụ kinh thiên, chấn động thiên hạ, nếu không hỏng mất...
Không đúng, tu vi kinh thiên, đầu óc lại không tốt, không cẩn thận sẽ rước lấy phiền phức lớn, không thể không phòng, không thể không phòng được!
“Đã biết đối tượng cụ thể là ai, chuyện cũng dễ làm hơn nhiều rồi!”
Tả tiểu Đa kích động nói: “Chỉ sợ rằng không có mục tiêu thôi, hiện tại đã có mục tiêu xác định, hoàn toàn có thể hoàn thành chuyện này trong một đêm.”
“Thằng nhóc ngươi muốn làm gì?” Lệ Trường Thiên trừng mắt.
“Ông ngoại, lời này của ngài là nói kẻ ngoài nghề rồi. Mặc dù hiện tại là xã hội pháp trị, không có tổ chức thì sẽ loạn lên, có quyền có thế mới có lý, nhưng trong mắt như tu hành giả nhập đạo như chúng ta, không phải nắm đấm mạnh mới là thực sự có lý sao? Việc hoàn thành chuyện này, đối với ta có thể nói là khó khăn, đòi hỏi đủ loại trù tính, muôn vàn tính toán, còn có rất nhiều phần vận may, động một cái sẽ là xôi hỏng bỏng không, toàn quân bị diệt... Nhưng đối với ngài, đây chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao!”
Tả tiểu Đa ân cần nịnh hót: “Chỉ cần ông ngoại đích thân ra tay, bắt được Vương Hán và Vương Trung, sau đó chúng ta thẩm vấn hoặc sưu hồn... còn có gì mà không rõ ràng chứ?”
Tả tiểu Đa đã nghĩ nằm cũng thắng rồi.
Ông ngoại là Ma Tổ, chút việc này chỉ là chuyện nhỏ, đối với ông cụ thì nó rất dễ dàng, chẳng cần tốn nhiều sức.
Tả Tiểu Đa ân cần nói:
“Đương nhiên, nếu như muốn mọi chuyện dễ dàng hơn một chút, lão nhân gia ngài có thể giúp chúng ta bắt toàn bộ Vương gia và những gia tộc cấu kết với bọn họ cùng làm chuyện xấu. Còn chuyện động thủ giết người thì ngài không cần quan tâm. Việc nặng cỡ này, cứ giao cho ta là được.”
“Chỉ cần ngài khống chế toàn bộ, tự nhiên ta sẽ giết từng người một, chúng ta sẽ báo thù xong, thoải mái biết bao nhiêu, vui sướng biết bao nhiêu, còn có rất nhiều rất nhiều lợi ích nữa. Thế gia vạn năm, mấy đời công lao cáo quý, của cải chắc chắn rất nhiều. Ba người chúng ta đi như vậy, nhất định sẽ thắng lợi trở về, tiền chất đầy túi, không thành vấn đề...”
Tả Tiểu Đa càng nói càng hăng hái, càng nói càng hưng phấn, cảm nhận được sâu sắc những lợi ích của việc trở thành thế hệ thứ ba!
Chẳng cần phải làm gì cả, chỉ cần nằm ở nhà chờ đợi, kẻ thù đã bị bắt tới. Thức dậy rửa mặt, đánh răng, lười biếng đi ra ngoài, giống như bình thường hay luyện kiếm, trói chặt đám người đó, xếp thành hàng, từng kiếm từng kiếm chém tới...