Sau đó, thù lớn đã được báo, nhẹ nhàng và thoải mái thế đó!
Đây là sự thật, là điển hình của việc nằm cũng thắng!
Nếu không thì tình nguyện làm thế hệ thứ hai cũng được, đây đúng là một nghề không có rủi ro mà còn có muôn vàn lợi ích, không mệt mỏi chút nào, uống trà một chút là xong việc.
“Cuộc đời của ta dường như đã đạt tới đỉnh cao rồi. Loại cuộc sống này có kéo dài bao lâu cũng chẳng sao, ngàn tám trăm năm ta cũng vui vẻ chịu đựng, lưu luyến không muốn xa rời, vui sướng vô lo, muốn sao được vậy, vui đến quên cả trời đất...” Hai mắt Tả Tiểu Đa nheo lại.
Thật tuyệt.
“...”
Lệ Trường Thiên trừng mắt: “Cái quỷ gì vậy? Ý của thằng nhóc ngươi là... ta ra ngoài bắt người? Sau đó bắt người rồi, để ta sưu hồn thẩm vấn? Sau khi thẩm vấn xong thì ta lại đi bắt người? Xếp mấy ngàn người bị bắt tới thành hàng, trói kỹ, quỳ ở đó? Sau đó ngươi ra tay giết từng người một, thế là xong việc? Rồi tên nhóc ngươi tiền chất đầy túi, chuyện nhỏ?”
Giọng nói của Ma Tổ rất quái dị.
Sao lại biến thành chuyện của ta rồi?
“Đúng vậy. Đúng là ý này. Có điều không phải là một mình ta tiền chất đầy túi, mà là ba người chúng ta. Ngài ngẫm lại xem, mục tiêu mà chúng ta phải nhằm vào hơn phân nửa không chỉ có Vương gia, mà mấy gia tộc đó, nên thu hoạch của chúng ta sao có thể ít được?”
Tả Tiểu Đa nói với vẻ đương nhiên: “Ông ngoại, ngài xem, đây là kết quả trực tiếp nhất, ta và Niệm Niệm mèo không gặp nguy hiểm, không cần phải đi ra ngoài liều lĩnh.
Không phải chiến đấu với người khác... sẽ không bị người ta giết, bị người ta tế thiên gì đó... chúng ta đều an toàn, ngài cũng cần nơm nớp lo sợ, rối ruột rối gan vì chúng ta nữa... đúng không?”
“Mà việc này đối với lão nhân gia ngài thoạt nhìn cũng không phải việc khó, thứ hai là cũng không vất vả lắm... Coi như lão nhân gia ngài cơm nước xong đi dạo bộ, giãn gân giãn cốt một chút, tiêu hóa thức ăn, tập thể dục một chút... ừm, thể dục buổi sáng.”
“Vậy sao? Là ý này đúng không?”
“Chút việc nhỏ này đối với ngài căn bản không là cái gì!”
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa như đang nói chuyện đương nhiên: “Hơn nữa, ngài chính là ông ngoại ruột của ta, ông ngoại ruột đó, ngài ra mặt báo thù giúp ta, đó không phải là chuyện nên làm sao? Đó chính là chuyện đương nhiên mà! Ta có việc không đến tìm ngài giúp đỡ thì tìm ai đây? Đúng không? Nhà chúng ta có người giỏi giang, còn cần phiền đến người khác sao? Ta nói, nếu ngài không giúp ta chuyện này, không giúp đứa cháu ngoại ruột này mới là không hợp lý đó!”
Lệ Trường Thiên đầu tiên là liên tục gật đầu, sau đó lại không khỏi gãi đầu: “Ngươi nói đúng! Ra tay vì cháu ngoại ruột, theo lý là đương nhiên... ừm, sao ta cảm thấy cứ sai sai chỗ nào...”
“Có điều gì sai chứ, ta và Niệm Niệm mèo chính là cục cưng của ngài đấy.”
Tả Tiểu Đa nói: “Ông ngoại... ngài giúp chúng ta đi.”
Tả Tiểu Niệm: “Ông ngoại, ngài giúp chúng ta đi mà...”
Lệ Trường Thiên gãi đầu, có chút mờ mịt.
Ánh mắt hắn xuất thần suy nghĩ một lát, sau đó nghiêng đầu nhìn Tả Tiểu Đa: “Vậy... chuyện này ta làm xong hết rồi, ngươi làm gì?”
Tả Tiểu Đa ngạc nhiên nói: “Ta làm gì? Không phải vừa mới nói xong sao? Không phải là ta chủ trì toàn cục, giết những người đó báo thù cho thầy giáo của ta sao? Việc làm bẩn thỉu cuối cùng và quan trọng nhất này, tất cả đều sẽ do ta làm!”
Lệ Trường Thiên tức giận nói: “Chẳng lẽ ta không thể giết những người này sao? Không giết được à? Còn cần ngươi giết?”
Tả Tiểu Đa nói: “Ông ngoại, ngài nghĩ cẩn thận lại xem, ngươi tự mình ra tay, nói dễ nghe thì chính là thay trời hành đạo, nói khó nghe thì đó chỉ là việc tiện tay làm... Nhưng nói thế nào cũng không phải là báo thù cho thầy giáo của ta, không danh chính ngôn thuận đâu. Lo-gic trình tự trước sau của chuyện này, chúng ta vẫn cần phải làm cho rõ ràng.”
Tả Tiểu Đa nghiêm túc tha thiết nói: “Ông ngoại, chúng ta đến là để báo thù, không phải là để thay trời hành đạo.”
Lệ Trường Thiên cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn, sao lại... đột nhiên... tất cả mọi việc đều trở thành việc của ta?
Nhưng mà sao nghe lại có lý như vậy chứ...
Nói thế nào đây?
“Không đúng.”
Ma Tổ lắc đầu: “Tại sao ta phải làm như vậy? Việc gì cũng là ta làm... việc này có gì đó sai sai... lại còn rơi vào cái tiếng không danh chính ngôn thuận nữa?”
“Vì sao ngài lại làm như vậy...”
Tả Tiểu Đa kinh ngạc: “Ngài là ông ngoại ta mà, ông ngoại ruột đó! Ngài không giúp ta thì ai giúp ta? Ngài là ông ngoại ta, ra mặt cho cháu ngoại mình, xử lý chút chuyện nhỏ, đây... chẳng lẽ ngài còn muốn thêm thù lao sao? Chẳng lẽ ngài còn muốn hai bọn ta trả tiền công cho ngài sao?”
Lệ Trường Thiên căm tức nói: “Ai nói phải trả thù lao? Ta nói lúc nào?”
“Vậy ý của ngài... Ngài là ông ngoại ta, làm chút chuyện này là điều vô cùng nên làm đúng không? Không cần thù lao?”
“Đúng vậy, là vô cùng nên làm, không cần thù lao...”
Lệ Trường Thiên thực sự cảm thấy đầu óc mình mờ mịt, càng ngày càng không hiểu được.
“Ừ, vậy thì ta hiểu rồi... Vốn dĩ ta định chia khoản lợi thu được lúc lục soát nhà thành ba phần, nhưng nếu lão nhân gia ngài không có ý này, ta cũng không miễn cưỡng, coi như ngài thưởng cho tỷ đệ chúng ta. Cái gọi là trưởng bối ban thưởng, ta không dám từ...” Tả Tiểu Đa mặt mày hớn hở nói.
Những lời này, Tả Tiểu Đa phân tích vô cùng hợp tình hợp lý!
Ông ngoại không giúp ta? Nói đùa!
Loại chuyện thế này còn cần nói sao?
Ông ngoại giúp cháu ngoại một chút, sao có thể mặt dày mà chia lợi nhuận với trẻ con chứ? Chả ở đâu có cái lý như thế cả!
Noi một câu bậc trưởng bối ban thưởng, không dám từ, hết mức, hết mức rồi!
Lệ Trường Thiên cảm giác đầu óc hỗn độn, hắn ôm đầu nói: “Từ từ... từ từ để ta load đã...”
Tả Tiểu Đa khó hiểu, ta đã phân tích và giải thích rõ ràng như vậy rồi, sao ngài còn cảm thấy không hiểu được?
Không nên như vậy chứ?
Lý nào lại thế!
“Ngài load cái gì? Ông ngoại, ngài đây... thật là kỳ lạ...”
Tả Tiểu Đa khó hiểu nói: “Ta không hiểu, không phải là tiểu bối nhà ai bị bắt nạt thì trưởng bối đều ra mặt sao? Cái đó gọi là đánh trẻ con thì người lớn ra mặt đó... chẳng phải là hiện trạng của thế giới này sao? Sao đến lượt chúng ta... lại đột nhiên khó khăn như vậy... cứ một mực từ chối? Trước kia ngài vẫn luôn bế quan, còn không biết đến sự tồn tại của đứa cháu ngoại là ta, vậy thì không có gì để nói. Hiện tại ngài đã xuất quan rồi, xuất hiện lại trên thế gian, sao lại không thể ra mặt vì ta chứ?”