Lệ Trường Thiên nhíu mày tự hỏi: “Không phải là ta một mực từ chối...”
Vẻ mặt Tả Tiểu Đa lập tức thay đổi, vừa khóc vừa nói: “Ông ngoại, ngài không thương ta...”
Tả Tiểu Niệm ở một bên cau mày khó hiểu, vô cùng đáng thương nói: “Ông ngoại, rốt cuộc vì sao ngài không chịu giúp chúng ta vậy?”
Ừm, tuy rằng Tả Tiểu Niệm không có những suy nghĩ xấu xa như tên Đa nào đó, nhưng suy nghĩ của nàng theo quán tính vẫn là theo Tả Tiểu Đa.
Nhiều năm như vậy, đã trở thành thói quen rồi.
Tuy mấy lời của Tả Tiểu Đa là ngụy biện, cũng là chuyện rất bình thường trong cuộc sống, nhưng cũng có thể nói là có chút lý nhất định. Lúc này Tả Tiểu Niệm đương nhiên phụ họa theo giọng điệu của Tả Tiểu Đa rồi.
Lệ Trường Thiên hoàn toàn đần độn. Chuyện này, đây, còn run nữa?
Bạch Vân Đóa không ngừng truyền âm đến tai hắn: “Đừng can thiệp đừng can thiệp, ngài tuyệt đối đừng có can thiệp nữa...”
Hai mắt Tả Tiểu Đa đẫm lệ đang yêu cầu ông ngoại giúp đỡ: Vì sao ngài lại không ra tay chứ? Vì sao lại không giúp ta? Vì sao?
“Ta nghĩ đã, ta nghĩ đã, ngươi để cho ta nghĩ đã...”
Lệ Trường Thiên nắm đầu.
Bạch Vân Đóa nói hình như cũng đúng: Nếu có thể nhúng tay, như vậy trước kia lúc sư phụ ta tiến vào Thượng Kinh, trực tiếp bắt toàn bộ những người này, chờ tiểu sư đệ tới chém đầu không phải là xong rồi sao?
Còn cần đến ngài sao?
Nói trắng ra là, những lời này của Bạch Vân Đóa rất không khách khí, nhưng lại rất hợp lý.
Xử lý một nửa vấn đề và để lại một nửa, không phải là vì để rèn luyện tiểu sư muội và tiểu sư đệ sao?
Hơn nữa, ngài trực tiếp làm hết mọi thứ thì là cái gì?
Không rèn luyện ở nội địa, chẳng lẽ thực sự muốn lên chiến trưởng rèn luyện sinh tử sao?
Như vậy chẳng phải là càng nguy hiểm hơn à?
Chẳng lẽ ngài có thể xử lý toàn bộ kẻ địch trên đời này của Tiểu Đa sao?
Vậy thì hắn còn tu luyện làm gì?
Từ giờ trở đi cứ nằm đó làm con sâu gạo không phải là được sao...
Lệ Trường Thiên nghe đến đó, dường như đã hiểu ra. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy Tả Tiểu Đa đang nửa nằm trên sô pha, cả người lười biếng như không có xương, hai tay gác sau đầu, chân bắt chéo vểnh lên...
Ừm, đúng là bộ dạng sâu gạo điển hình, dáng vẻ...
Xem ra tên nhóc này, sau khi biết thân phận của mình đã bắt đầu muốn nhàn hạ rồi...
Đây đúng là dáng nằm tiêu chuẩn đấy...
Bạch Vân Đóa ở trên khoảng không không ngừng truyền âm oán giận.
“Đã nói trước với ngài là không cần ra tay, cho dù ra tay cũng âm thầm làm một nửa như thế cũng đủ rồi... Tuyệt đối không thể đích thân ra tay, hiện thân lộ diện. Ngài thương cháu ngoại, cứ phải để lại ấn tượng tốt, cứ nhất định phải thế... hiện tại thì hay rồi...”
“Điều sư phụ ta sợ hãi nhất chính là tính cách chây ì này của hắn đột nhiên bùng nổ... Một khi có cường giả bên cạnh hắn, có đánh chết hắn cũng sẽ không bỏ ra một chút sức lực nào, tiến bộ gì gì đó đối với hắn đều là bất đắc dĩ... Hiện tại hay rồi, ngài đây vừa xuất hiện, đã xác thực thân phận tu luyện đời thứ ba của hắn, thế chẳng phải là trực tiếp biến thành kiểu sâu gạo à?”
“Nếu tiểu sư đệ không biết thân phận của ngài còn được, nhưng hiện tại hắn đã biết rõ ngài là Ma Tổ, là cường giả mà tam đại lục chẳng có ai dám trêu vào... Hiện tại ngài xem, hắn không phải là đã bắt đầu làm sâu gạo rồi à?”
“Nhìn xem ngài đã làm ra chuyện gì đi, nếu để sư phụ sư nương biết...”
Bạch Vân Đóa thực sự nóng nảy.
Nếu không nàng sẽ không nói chuyện không khách khí như vậy.
Vị Ma Tổ đại nhân này thật đúng là... được việc không có mà hỏng việc thì có thừa.
Nhìn hiện tại mà xem, biến hành trình báo thù khẩn trương bi phẫn thành du xuân đạp thanh, còn trắng trợn vơ vét của cải...
Vậy mà suy nghĩ của Tả Tiểu Đa hoàn toàn đúng như vậy: có biện pháp tiết kiệm được thời gian và thể lực, tại sao phải làm điều thừa, chuyện bé xé ra to? Tại sao phải tốn nhiều công sức?
Thế chẳng phải là làm việc vô nghĩa à?
Dù sao mục đích chính của ta là báo thù, ta xin người đến hỗ trợ so với ta tự mình báo thù, kết quả giống nhau, không phải đều là báo thù sao?
Chẳng lẽ là đám người Lý Thành Long, Long Vũ Sinh đồng loạt ra tay cùng ta, thì không phải là hỗ trợ sao?
Nếu nói chúng ta không có ông ngoại, vậy nếu ta có duyên gặp được chú Nam, mời chú Nam giúp đỡ đối phó kẻ địch, chẳng lẽ cũng không phải là báo thù sao?
Dùng sức mạnh là báo thù, dùng mưu kế tính toán là báo thù, hợp mưu hợp sức trao đổi lợi ích cũng là báo thù, thế thì dùng tình thân ràng buộc, đạt được mục đích báo thù thì không phải là báo thù sao?
Buồn cười!
Nếu ông ngoại ở ngay trước mặt, ta cần gì phải bỏ gần tìm xa? Ta cần gì phải khổ tâm một mình, phí công phí sức, mạo hiểm liều mình nửa sống nửa chết thương tích đầy mình, phí công vào việc không đâu mà đi báo thù chứ?
Logic này có vấn đề chỗ nào?
“Ta...” Lệ Trường Thiên ôm đầu, nhất thời không có cách nào.
Bỗng nhiên, chỉ thấy Ma Tổ đại nhân nằm ra sô pha, nhíu mày rên rỉ một tiếng: “Sao đầu ta đột nhiên đau quá... Hình như vết thương cũ tái phát rồi... Ta nằm nghỉ một lát đã... Có phòng ngủ không?”
Tốt hơn là nên tìm một nơi thanh tịnh để bàn bạc với Bạch Vân Đóa một chút...
Hiện tại đầu óc ta rối như tơ vò, nghĩ sao cũng cảm thấy có gì đó không đúng!
Tả Tiểu Niệm vội vàng quan tâm hỏi: “Ông ngoại không thoải mái ở đâu? Ta có không ít thảo dược tốt này.”
“Không việc gì... Ta yên tĩnh một lát là được rồi, vết thương cũ hơn mười ngàn năm rồi, dược vật bình thường cũng vô dụng...” Lệ Trường Thiên vội vàng từ chối.
Hắn đi vào phòng cho khách dưới ánh mắt lo lắng của Tả Tiểu Niệm.
Phịch một tiếng đóng chặt cửa lại.
Bên ngoài, Tả Tiểu Đa nằm trên sô pha, rung chân, hát một điệu dân gian: “Vô địch... cô đơn lạnh lẽo đến mức nào... Vô địch... trống rỗng đến mức nào... An phận chờ chết... hạnh phúc biết bao nhiêu... Nằm không cũng thắng... sung sướng biết bao nhiêu oh oh oh...”
Hiển nhiên, lúc này Tả Tiểu Đa quả thực rất sung sướng.
Tả Tiểu Niệm ở một bên, nhìn Tả Tiểu Đa, có chút lo lắng, có chút do dự, cuối cùng bĩu môi nói: “Cẩu Đát, ngươi... ngươi thực sự muốn làm sâu gạo đấy à? Ngươi... ngươi còn chưa có Phi Thiên đâu...”