Tả Tiểu Đa cười hì hì, nháy mắt rồi thở dài: “Ta chỉ sợ thầy Tần và lão hiệu trưởng chờ quá lâu thôi. Nếu chẳng may họ không chờ kịp mà chuyển thế, thì không thể nhìn thấy việc ta báo thù cho bọn họ...”
...
Lệ Trường Thiên rúc ở trong phòng, một mạch bố trí mấy tầng kết giới cách âm, trên mặt là vẻ phức tạp chưa từng có.
Hắn cảm thấy hình như mình đã phạm sai lầm, và nó đã làm hỏng một số kế hoạch nào đó...
Vậy thì phải làm sao bây giờ?
Mà Bạch Vân Đóa ẩn thân trên không trung thì hoàn toàn nóng nảy.
Vị Ma Tổ đại nhân này, quả thực là... quả thực là một tay thành sự không có mà bại sự có thừa, một tay chuyên làm hỏng chuyện đẳng cấp.
Tình hình đã vượt quá tầm kiểm soát, đã bị hắn làm đến tình trạng này, tiếp theo phải làm thế nào?
Làm sao tiếp tục được đây?
“Chính bởi lo lắng về sự thay đổi này, nên sư phụ và sư mẫu từ đầu đến cuối vẫn không có tiết lộ bối cảnh thân phận, không tiết lộ thực lực tu vi, triệt để hòa nhập với người bình thường... Ngài lại hay rồi, vừa mới lộ diện đã làm lộ hết...”
“Nếu có thể trực tiếp ra tay can dự, còn đến lượt ngài ư?”
“Chỉ một cái Vương gia, ta và Tiểu Hổ dù ai ra mặt cũng không phải đều dẹp yên trong nháy mắt sao?”
“Ngươi nhìn bây giờ xem, ta biết giải thích với sư phụ và sư mẫu thế nào...”
Bạch Vân Đóa ở giữa không trung sốt ruột đến mức giơ chân, phong thái cũng mất sạch sành sanh.
Nếu như cái tính sâu gạo của tiểu sư đệ bị Lệ Trường Thiên kích thích xuất hiện...
Bạch Vân Đóa đảm bảo sư phụ và sư mẫu sẽ nổi bão, là loại bão tố vô cùng cực đoan!
Mà đến lúc đó, vị Ma Tổ đại nhân này hơn phân nửa sẽ bị đánh thành Ma heo, toàn thân sưng phù, thành cái đầu heo, một con Ma heo nhập hình nhập tướng...
“Còn không phải là ta quan tâm đến bọn nhỏ sao...”
Lệ Trường Thiên yếu ớt biện bạch: “Đứa nhỏ ở bên ngoài bị người lớn bắt nạt... chẳng lẽ chúng ta chỉ có thờ ơ ngoảnh mặt làm thinh... Bọn họ không chiều bọn nhỏ, người thân cách một thế hệ như ta...”
“Người thân cách một thế hệ ngài đây lúc người ta trưởng thành đến hai mươi tuổi mới xuất hiện đúng không?” Bạch Vân Đóa nói không chút nể nang.
“Láo xược!”
Lệ Trường Thiên quê quá hóa khùng: “Tiểu bối ngươi nói chuyện thế nào vậy hả? Cho dù là sư nương ngươi cũng không dám nói chuyện như thế với ta đâu!”
“...”
Bạch Vân Đóa lập tức nghẹn họng, một lúc lâu sau mới gật gật đầu: “Được rồi, vậy ta sẽ nhờ sư mẫu nói với ngươi, ta cũng rất muốn biết sư mẫu sẽ nói chuyện với ngươi thế nào.”
“Đừng mà...”
Nhưng Bạch Vân Đóa đã tức giận chạy mất rồi.
Bản thân mình làm sai còn không cho người ta nói, bây giờ còn lấy bối phận để chèn ép người ta...
Ta mặc kệ, mặc kệ hết, để xem một mình ngươi làm gì bây giờ!
Lệ Trường Thiên thở ngắn than dài, lấy điện thoại di động ra, gọi cho con gái, lẩm bẩm nói: “Nói thì nói, ta tự nói, hai vợ chồng này mặc kệ bọn trẻ, chẳng lẽ còn có lý sao...”
“Sinh con ra mà không quan tâm, còn chẳng bằng không sinh...”
Ngón tay do dự trên nút khởi động một lúc lâu, cuối cùng tàn nhẫn nghiến răng, nhắm mắt lại, ấn xuống.
...
Đại lục Đạo Minh.
Núi Tam Thanh Thần.
Vân Đạo Nhân mặt xám mày tro đứng dậy khỏi đống đổ nát, vẻ mặt nín nhịn nói: “Em dâu, ngươi đã mài giũa liên tục mấy ngày rồi... Bộ xương già cỗi của ta tính ra cũng đã bị ngươi tháo xuống mười bốn mười lăm lần rồi... Cũng ổn rồi đúng không?”
Ngô Vũ Đình giơ trường kiếm, mỉm cười nói: “Vân đại ca, ngài nói gì vậy? Lần bế quan này, tiểu muội đã ý thức được rất nhiều ích lợi, lĩnh ngộ được rất nhiều đạo lý đúng đắn về võ học, đã hiểu ra rất nhiều, nhưng vẫn cần tôi luyện qua chiến trận để kích phát thì mới có thể thực sự lĩnh ngộ, dung nhập vào bản thân... Nhưng mà loại lĩnh ngộ này chỉ có thể hiểu chứ không thể diễn đạt bằng lời nói. Tất cả mọi người đều là người tu hành, sao không hiểu rõ chút đạo lý dễ hiểu như vậy chứ?”
“Lại nói, chúng ta thông qua chiến đấu, cũng có thể có gợi ý cho chư vị đại ca nữa.”
“Đây không phải là vì ta lo lắng mấy lão đại ca nhất thời không lĩnh ngộ được sao? Thế cho nên mới đánh thêm mấy trận. Các lão đại ca thỉnh thoảng lơ đễnh bị ta đánh một chút, nhưng cũng chỉ nhẹ nhàng, chung quy lại vẫn thoải mái hơn rất nhiều so với việc tranh đấu cùng Yêu tộc trong tương lai đúng không? Ta quả thực là có lòng tốt, thật lòng thật dạ, có tấm lòng vàng cùng với trái tim thành khẩn đó!”
Năm vị đạo nhân ở đây vẻ mặt tràn đầy sự nín nhịn.
Thoải mái?
Cho dù Yêu tộc quả thực đến đây, hơn phân nửa cũng không có người ra tay tàn nhẫn như vậy...
Vân Đạo Nhân với Phong Đạo Nhân thì thôi miễn đi, nhưng mà Vũ Đạo Nhân, Sương Đạo Nhân, còn cả Tuyết Đạo Nhân, trong lòng đều tràn đầy uất nghẹn và vô tội.
Nhân quả thù oán giữa các ngươi thì liên quan gì đến chúng ta?
Quả thực là không liên quan gì đến chúng ta hết!
Người đàn bà này cười mỉm là hạ độc thủ, lão đạo sắp không chịu nổi rồi...
“Em dâu, cái tên Tiểu Đa Dư lúc trước nhằm vào ngươi kia hoàn toàn không có chút quan hệ nào với ba chúng ta mà... Thậm chí còn chẳng có quan hệ với ba nhà chúng ta...”
Tuyết Đạo Nhân méo miệng, xoay người duỗi thẳng đùi, túm chuẩn chỗ gãy xương, sau đó nhanh chóng rót vào một luồng thiên địa nguyên khí để khôi phục vết thương. Tuy rằng vết thương khôi phục bằng tốc độ có thể dùng mắt thường thấy được, thế nhưng sự đau đớn trong quá trình đó, cũng phải nhe răng trợn mắt không ít lần.
Ngô Vũ Đình mỉm cười nói: “Tuyết đại ca nói gì thế? Lần luận bàn này của chúng ta không hề liên quan đến chuyện của con trai con gái ta. Chỉ là muốn năm vị huynh trưởng trải nghiệm ý nghĩa sâu xa mà chúng ta bế quan lĩnh hội ra, chuẩn bị tốt cho tương lai, hiểu ra thực lực tự thân chỉ hơi mạnh hơn một chút, đến lúc đó cũng có thể khiến ngươi không đến nỗi không đủ sức mạnh. Chỉ một chút chênh lệch đó thôi có lẽ cũng chính là ranh giới sinh tử âm u tăm tối...”
“Tất cả mọi người đều là người tu hành là có vài phần đạo hạnh, cách làm của tiểu muội là vì tốt cho các vị lão đại ca thôi.”
Vũ Đạo Nhân cười khổ: “Đa tạ em dâu đã suy nghĩ cho chúng ta như vậy. Em dâu quả thực hao tâm suy nghĩ rồi.”