Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2098 - Chương 2096: Mở Tàng Bảo Khố, Mặc Sức Lấy!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2096: Mở tàng bảo khố, mặc sức lấy!

Ngô Vũ Đình nói: “Không dám nhận không dám nhận. Chúng ta chính là đồng minh, tình nghĩa sâu nặng, để tránh cho các vị huynh trưởng sau này khi gặp được thiên tài của tộc khác, muốn tiêu diệt nhưng không thể đánh lại... Loại đau khổ và phẫn uất đó; tiểu muội cũng chỉ đành không ngại vất vả, cố gắng mà làm thôi.”

“...”

Tuyết Đạo Nhân bực mình thở dài: “Em dâu, ta đảm bảo, từ này về sau không bao giờ... xảy ra loại chuyện này nữa! Ai còn dám làm chuyện như thế này, ta sẽ liều mạng với hắn!”

Nói xong, Tuyết Đạo Nhân, Vũ Đạo Nhân, Sương Đạo Nhân hung ác liếc mắt nhìn hai Đạo Nhân Phong, Vân một cái.

Tất cả là do hai người các ngươi muốn làm cái chuyện phá hoại này... liên lụy lão tử bị đánh mà không thể đi...

Hai người Phong, Vân cúi đầu.

Cmn... chuyện này chúng ta cũng có muốn đâu, ai ngờ người đàn bà này lại hung tàn như vậy...

Trận luận bàn này, từng người đơn độc đấu một, nhất là hai người Phong Đạo Nhân và Vân Đạo Nhân, bị đánh tàn nhẫn nhất.

Là kiểu tàn nhẫn mà từ đầu đến chân, mỗi đoạn xương đều bị đánh nát mấy lần.

Ngô Vũ Đình ra tay không hề nể nàng, mỗi lần đánh xong liền thúc giục nhanh chóng khôi phục, sau khi khôi phục lại thuận tiện đánh thêm một vòng nữa.

Vân Đạo Nhân cố ý chơi xấu, buông thõng một chân, sống chết cũng không chữa trị, bị Ngô Vũ Đình đánh tới tấp, với cái chân bị đánh gãy không chịu chữa trị, đương nhiên hắn chỉ có bị đánh thảm hại hơn.

Lúc này, hai vợ chồng Tả Trường Lộ sau khi giải quyết xong những chuyện vụn vặt ở Thượng Kinh, ho đến thẳng đại điện Tam Thanh của Đạo Minh... thăm hỏi.

Với cái danh mĩ miều là: nhiều năm không gặp, đi lê la tán dóc, xúc tiến tình cảm một chút.

Sau đó Lôi Đạo Nhân và Điện Đạo Nhân thực sự đi xúc tiến tình cảm - Tả Trường Lộ kéo hai người bọn họ đi luận đạo.

Mà năm người còn lại, do Lôi Đạo Nhân sắp xếp: “Năm người các ngươi, luận bàn với em dâu, thuận tiện trải nghiệm khí tức đại đạo mà em dâu đạt được khi bế quan, cũng thuận tiện giúp em dâu ổn định cảnh giới trước mắt. Giúp người giúp mình, lợi người lợi mình.

Sau đó hắn đi theo Tả Trường Lộ.

Lúc mới bắt đầu, cả năm người đều tràn đầy tự tin, ngươi chỉ là một người phụ nữ thì cho dù có là con gái của Ma Tổ, là thê tử của Ngự Tọa thì không phải vẫn là tiểu bối sinh sau sao?

Mấy lão đại ca chúng ta phải cho ngươi lĩnh hội một chút, rằng vì sao gọi tiền bối là cao nhân!

Làm sao họ có thể ngờ được, vừa giao thủ đã phát hiện tu vi của Ngô Vũ Đình rõ ràng là đã hoàn toàn áp đảo đám người mình.

Từng người từng người một bị đánh đến thê thảm, cái gọi là phong phạm cao nhân gì đó, đều đã mất sạch sành sanh!

Cũng đã tới nông nỗi này, mấy người này mới biết được... năm người bọn họ đã bị lão Đại nhà mình vứt bỏ...

Lão Đại và lão Nhị đi vào nhận được chỗ có lợi, để lại năm người bọn hắn ở đây để cho vợ nhà người ta trút giận...

Một loạt trận luận bàn liên tiếp, Ngô Vũ Đình giống như là không biết mệt mỏi, bắt được một người là đánh gần chết!

Từng quyền nện vào thịt, tay chân đứt gãy, ngũ lao thất thương, mình đầy thương tích, vết sẹo khắp nơi, hoàn toàn không nói chuyện, lại còn như vòng tuần hoàn không ngừng lặp đi lặp lại!

Trận này nối tiếp trận kia...

m thanh bụp bụp quả thực là một cơn ác mộng đối với năm vị Đạo Nhân nào đó.

Chỉ có thể từng người từng người đi lên chịu đòn.

Hơn nữa còn không thể vây công!

Bởi vì đây là luận bàn, là luận đạo, đây là chuyến thăm hữu nghị...

Năm người trong lòng nghẹn đến sắp nổ tung.

Nhất là sau đó, Ngô Vũ Đình vốn đã trải qua một chuỗi các trận ác chiến liên tiếp nhưng lại thực sự tinh tiến, thi triển tuyệt kỹ thành danh, Kiếm Hàn Sơn Hà, Sương Vũ Lưu Tinh, cấp bậc uy năng đã tinh tiến hơn so với trước kia không chỉ một bậc.

Ánh kiếm của người khác bay múa, cơ bản giống như từng luồng từng luồng bắn nhanh ra. Mà ánh kiếm của Ngô Vũ Đình lại giống như một giọt mưa lóe sáng trong bóng tối, giống như những ngôi sao băng điên cuồng lướt nhanh bốn phương tám hướng...

Càng về sau, chiêu kiếm càng điên cuồng, dần dần từ biến lượng đạt tới biến chất: Biến giọt mưa thành mưa đá!

Bên trên mỗi giọt mưa đá, ít nhiều đều ẩn giấu sức mạnh hủy diệt.

Mặc dù trong quá trình kiếm khí liên tục thúc giục, Ngô Vũ Đình đã dần dần thu bớt lực lượng uy năng, thế nhưng cái này mất thì cái kia sinh, vết kiếm rơi xuống trên người năm Đạo Nhân lại chỉ thêm đau, ngay cả thần hồn cũng đau theo... Cứ như thế, qua ba ngày luận bàn liên tục, năm vị Đạo Nhân cảm giác đã trôi qua nghìn năm!

Thậm chí buổi tối bọn họ cũng không được nghỉ ngơi, sau đó, hai Đạo Nhân Phong, Vân trực tiếp đối mặt, liên tiếp nhận lỗi. Thế nhưng bất kể có chịu tội như thế nào, Ngô Vũ Đình cũng đều mặc kệ, ngoảnh mặt làm ngơ.

“Các vị đại ca nghĩ nhiều quá rồi, ta không phải tới để trút giận cho con trai, lại càng không tới để báo thù cho con gái!”

“Ta đến chỉ để luận bàn thôi. Ta quả thực rất vừa lòng với thành quả luận bàn lần này!”

“Chính vì lần này có thu hoạch lớn như vậy, cũng phải cảm tạ mấy vị sư huynh nhiều lắm, không phải sao?”

“Lần này chúng ta đã lâu không gặp, ta phải chăm sóc các ngươi thật kỹ!”

Mấy cái lý do tùy ý này...

Không cái nào trùng lặp với cái nào.

Ba ngày liên tục bị đánh tơi bời như thế, năm vị Đạo Nhân bị loại ám ảnh sống không bằng chết, không thể thoát khỏi này xâm nhập.

Mấu chốt nhất chính là, mấy người họ căn bản không thể trở mặt, không dám trở mặt: chồng người ta còn đang ở bên trong, thì thầm luận đạo rất rất lâu!

Đây chính là tình cảm lớn bền chắc!

Chẳng lẽ ngươi vừa hưởng thụ ân tình của người ta, vừa đọ sức sống chết với vợ người ta sao?

Đây là chuyện do con người làm ra sao?

Người mà làm ra loại chuyện này thì không phải là người nữa rồi!

Cuối cùng, sáng sớm hôm nay...

Tả Trường Lộ, Lôi Đạo Nhân và Điện Đạo Nhân đã luận đạo xong, sóng vai đi ra. Ngay khoảnh khắc ba người xuất hiện ở sàn đài tập luyện võ thuật, năm người Phong, Vân,... gần như cảm động phát khóc.

Lão đại à, ngài đã xuất hiện rồi!

Chúng ta sắp bị đánh chết rồi đây này...

“Lần luận đạo này, đạt được rất nhiều lợi ích so với đạo cũ! Đa tạ ân đức của Ngự Tọa, ân tình này, Lôi mỗ cả đời sẽ không quên.”

Bình Luận (0)
Comment