Lôi Đạo Nhân vô cùng xúc động, thậm chí đã dùng tới hai chữ “ân tình”. Mặc dù ở trong đó đã bị Tả Trường Lộ đánh rất nhiều lần, nhưng hắn quả thật đã lĩnh ngộ được không ít!
Vẻ mặt đám người Phong, Vân cũng đồng loạt tối sầm lại.
Không cần nói gì cả, chỉ cần vừa nghe thấy hai chữ ân tình này là biết trận đánh trong mấy ngày nay coi như vô ích, không những những không được nhắc tới, mà nếu nhắc tới thì ngược lại, là nhắc đến Lôi lão đại mắc nợ ân tình người ta!
“Khách sáo.” Tả Trường Lộ nho nhã nói: “Cho dù không có Tả mỗ, chút lĩnh hội cảm ngộ này đối với Lôi Huynh cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.”
Lôi Đạo Nhân lắc đầu, cười khổ một tiếng.
Điều mà Tả Trường Lộ nói, có lẽ là có thể, nhưng Lôi Đạo Nhân cũng không dám nói mình thực sự có thể lĩnh ngộ.
Chuyện lĩnh hội cảm ngộ này xưa nay chú trọng cơ duyên, không quan trọng vận may, quả thực là không dễ dàng đạt được.
“Lão đại, Tả huynh, ta đi bế quan trước.”
Điện Đạo Nhân hiển nhiên cũng lĩnh ngộ được không ít, hiện tại đã hơi gấp gáp. Nhất là khi nhìn thấy bộ dạng bị đánh gần như thành đầu heo của năm người kia, Điện Đạo Nhân lại càng không dám ở lại.
Hắn bỏ lại một câu, sau đó vội vàng chạy, nắm chắc thời gian để hóa lĩnh ngộ thành của mình.
“Đạo Minh và Tinh Hồn, vĩnh viễn là đồng minh!” Lôi Đạo Nhân nói từng chữ một.
“Đó là chuyện đương nhiên.”
Tả Trường Lộ mỉm cười: “Lôi huynh, khu vực Cấm Không của Đạo Minh, vẫn nên tăng tốc hành động. Gần đây ta chợt có linh cảm tiên tiếp, mơ hồ có cảm giác sóng triều đang ồ ạt lấn tới, dường như thời gian đã không còn lạc quan như chúng ta nghĩ nữa.”
“Bần đạo hiểu.”
Lôi Đạo Nhân trầm giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ đích thân ra ngoài quan sát và giám sát việc xây dựng khu vực Cấm Không.”
Tả Trường Lộ cười đầy ẩn ý: “Tiện thể, ngươi cũng có thể đi xem khu vực Cấm Không của Tinh Hồn, còn cả khu vực Cấm Không của Vu Minh. Hai bên đó cơ bản đã sắp hoàn thành xong rồi.”
“Được.”
Lôi Đạo Nhân quay đầu nhìn Ngô Vũ Đình: “Mấy ngày nay em dâu vất vả rồi.”
Ngô Vũ Đình vừa thu kiếm lại, xoa xoa hai tay, cười nói: “Lôi đại ca khách sáo rồi. Mọi người chính là đồng minh, hỗ trợ nhau một chút hẳn là việc nên làm. ’
Mấy vị Đạo Nhân Phong, Vân: “...”
Mấy lời này, quả thực là cmn nói rất có trình độ, còn cả Lôi lão đại, ngươi đang cảm ơn nàng vì đã đánh chúng ta quá mạnh sao?
“Nếu như không có chuyện gì...” Lôi Đạo Nhân còn chưa nói xong đã bị Ngô Vũ Đình cắt ngang.
“Lôi lão đại, sao lại có thể không có chuyện gì? Hiện tại chính sự đã xong xuôi, nên nói đến chuyện riêng rồi. Người Đạo Minh trước sau đã hai lần vi phạm ràng buộc của Nhân Tình Lệnh, ra tay với con trai ta, có phải việc này cũng nên cho chúng ta một lời giải thích chứ?” Ngô Vũ Đình trầm giọng nói.
Cái gọi là lật mặt nhanh hơn lật sách, đại khái cũng không hơn thế này đúng không?
“...”
Toàn thể Lục Kiếm của Đạo Minh mờ mịt.
Bao gồm cả Lôi Đạo Nhân.
Chúng ta vào trong luận đạo, để ngươi ở bên ngoài không phải là muốn ngươi xử lý chuyện này sao?
Sao lại?
Ngươi đánh mọi người đến chết đi sống lại mấy chục lần, thế mà còn nói với ta... vẫn chưa xong?
Lại còn muốn làm rõ phải trái?
Hơn nữa, sau khi hai chuyện đó xảy ra, không phải là đã giải thích với các ngươi rồi sao?
Các ngươi phái Vân Trung Hổ năm lần bảy lượt đến vơ vét tài sản, còn muốn như thế nào nữa?
Sao bây giờ còn đến đòi làm rõ phải trái nữa vậy?
Nhưng mà...
Lão đại nhà mình vừa mới nhận được lợi ích rất lớn từ chỗ Tả Trường Lộ người ta, hiện tại vợ người ta nói muốn làm rõ chuyện...
Ngươi nói xem, chuyện này nên làm thế nào chứ!
Cũng học cách trở mặt giống như Ngô Vũ Đình sao?
Vậy thì... sau này Đạo Minh đừng mong ngóc đầu lên được nữa.
“Không biết em dâu muốn lời giải thích như thế nào? Em dâu là một người thẳng thắn, đừng ngại nói thẳng.” Lôi Đạo Nhân cười ha ha nói.
Hiện tại, vươn đầu ra cũng là chịu một đao, rút đầu lại cũng là một đao, một đao này, chắc chắn là phải chịu!
“Mọi người liên minh nhiều năm, quen biết nhiều năm như vậy, Lôi đại ca vẫn nên tự mình lên tiếng, ta đương nhiên không tiện quá đáng.”
Ngô Vũ Đình nói: “Ta chỉ cần kho báu của hai người Phong, Vân là được rồi.”
“Không thể nào!” Hai người Phong, Vân giận tím mặt: “Em dâu... Tả huynh, ngươi... ngươi quản vợ ngươi đi! Làm sao có thể mở miệng là sư tử ngoạm như thế chứ?”
Tả Trường Lộ mỉm cười: “Hai vị huynh trưởng... Khụ khụ, đã đánh giá ta cao quá rồi. Nếu ta quản được Thái Tọa đại nhân nhà ta, vậy cũng chẳng cần ngươi nói. Nhưng vấn đề mấu chốt không phải là tiểu đệ đây... khá là sợ vợ mà...”
Tả Trường Lộ cười càng thêm ngượng ngùng xấu hổ: “Không sợ các vị huynh trưởng chê cười, nếu sợ vợ là một loại bệnh, thì sợ rừng ta... bệnh hết đường cứu chữa rồi...
“... ’
Lục đạo Đạo Minh nghe xong những lời này, bao gồm cả Lôi Đạo Nhân, sau người đồng loạt té ngửa.
Những lời này thật sự là rất...
Rất cmn khiến chúng ta không còn gì để nói.
Cái lý do này thực sự là... quá đủ luôn!
Ta sợ bợ ta đó, ta còn thừa nhận ngay trước mặt, ngươi có cách gì không?
Ngươi có thể làm thế nào?
Đây thực sự là chả có cách nào cả...
Lôi Đạo Nhân cười ha ha, nói: “Chuyện trước kia quả thực là Đạo Minh ta đuối lý, quả thực là Đạo Minh cũng nên cho em dâu một lời giải thích hợp lý.”
Hắn trầm ngâm một chút, rồi quả quyết nói: “Thế này, mở hết tất cả kho báu của bảy người chúng ta, bao gồm cả kho tổng của Đạo Minh, cho em dâu ở trong đó đi dạo một canh giờ!”
Vẻ mặt Lôi Đạo Nhân tràn đầy ý cười, giọng nói như chuông đồng.
“...”
Năm vị Đạo Nhân còn lại theo bản năng mở to hai mắt nhìn, giống như bị sét đánh.
Ánh mắt Tả Trường Lộ bỗng nhiên ngưng lại, lập tức cười khổ lắc đầu không thôi.
Chiêu này của Lôi Đạo Nhân thật là rộng rãi.
Mở toàn bộ ra, dùng thái độ thẳng thắn thành khẩn nhất, cho ngươi đi vào, tùy ngươi mặc sức lấy!
Có thể lấy bao nhiêu thì lấy.
Nhưng mà... ngươi có thể mặt dày mà lấy sao?
Nếu thực sự không biết xấu hổ mà dọn sạch kho báu của Đạo Minh, vậy sẽ biến thành Ngô Vũ Đình có ý định phá hỏng quan hệ liên minh giữa Nhân tộc Tinh Hồn và Đạo Minh rồi!