Không thể không nói, chiêu thức lấy thủ làm công này của Lôi Đạo Nhân vô cùng sáng suốt!
Ngô Vũ Đình nói: “Được!”
Thực sự đồng ý luôn rồi.
Sau đó kho báu lập tức được mở ra. Ngô Vũ Đình đưa điện thoại di động cho Tả Trường Lộ, một mình đi vào.
Vẻ mặt Lôi Đạo Nhân vẫn tươi cười, làm như không hề không vui, còn Tả Trường Lộ thì thở dài, trong lòng vô cùng thông cảm cho Lôi Đạo Nhân.
Cách làm này của Lôi Đạo Nhân có thể nói là hành động của đại trượng phu quang minh lỗi lạc, cũng chính là lựa chọn tốt nhất đối với tình hình trước mắt.
Trong tình huống này, người ứng đối cần phải suy tính rất nhiều, cho dù là Tả Trường Lộ, người từng được xưng là đại nhân vật đỉnh thiên lập địa, sau khi đi vào cũng không thể mặt dày mà lấy nhiều thứ đi được.
Dù sao người ta đã có phong thái như thế rồi, bản thân mình dù thế nào cũng không thể quá đáng được.
Nhưng mà, chỉ có một người là ngoại lệ. Mà người ngoại lệ này, lại chính là Ngô Vũ Đình!
Nguyên nhân thứ nhất, Ngô Vũ Đình là mọt người phụ nữ, từ xưa đến nay nàng làm việc chưa bao giờ quan tâm đến mấy thứ như đại trượng phu, thể diện gì đó. Nàng muốn lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, lấy rồi thì ngươi có thể nói gì? Chính bản thân ngươi để nàng đi vào lấy, bây giờ ta lấy ngơi lại chê ta lấy nhiều sao?
Đương nhiên còn có nguyên nhân thứ hai. Nếu chỉ có nguyên nhân thứ nhất, Ngô Vũ Đình cũng cần cân nhắc rất nhiều, sẽ không mặt dày mà lấy nhiều, nhưng nếu có thêm nguyên nhân thứ hai, thì lại trở thành một chuyện hoàn toàn khác.
Nguyên nhân thứ hai đó là: Ngô Vũ Đình không chỉ là một người phụ nữ, nàng còn là một người mẹ.
Hơn nữa lúc này, mục đích chính đó là... con trai con gái bị bắt nạt, ta đến đây để gây rối đấy, ta đến để đòi bồi thường đấy!
Nếu không thì ta đến làm gì? Thực sự là vì để tăng tiến tu vi cho các ngươi sao? Ta đâu có mất não?
Hơn nữa trong lòng Ngô Vũ Đình căn bản không có khái niệm ít hay nhiều, càng không có suy nghĩ có chừng có mực...
Cho dù là động đến một đầu ngón tay của con ta, lão nương cũng muốn ngươi dùng cả Đạo Minh để bồi thường!
Huống chi, suýt chút nữa các ngươi đã đánh chết con ta rồi!
Lúc ấy ta còn đang bế quan... Thừa dịp ta không xuất hiện, các ngươi lại bắt nạt con ta?
n oán ngập trời bực này, Đạo Minh các ngươi mà không chảy máu thì bất kể thế nào cũng không bỏ qua được.
Mà tất cả những thứ ta lấy đi, đều dùng dùng để bồi thường cho con trai con gái ta.
Điều này có liên quan đến con đường tu hành, tài nguyên tu hành của các con ta...
Cho nên có nhiều hơn nữa thì Ngô Vũ Đình cũng không ngại!
Nếu như có thể, Ngô Vũ Đình căn bản không thèm để ý mà mang đi tất cả tài nguyên trong này có thể khiến các con mình một đường đột phá lên thẳng cấp bậc Thánh Nhân, thậm chí là trên Thánh Nhân!
Chỉ tiếc là Đạo Minh không có nhiều như vậy...
So với hạnh phúc và tương lai của con trai và con gái, mặt mũi đâu có là gì?
Ngô Vũ Đình tiến vào kho báu.
Tả Trường Lộ và Lôi Đạo Nhân ở bên ngoài câu có câu không nói chuyện phiếm đứng chờ.
Mà đúng lúc này, khoảnh khắc vi diệu này...
Điện thoại Ngô Vũ Đình đưa cho Tả Trường Lộ vang lên.
Tả Trường Lộ nhấc lên nhìn một cái, chỉ thấy bên trên có hai chữ “ông cụ” đang lập lòe, lóe lên liên tiếp.
F* ck!
Hóa ra là tên khốn này!
Trong lòng Tả Trường Lộ không muốn nhận cuộc điện thoại này, nhưng suy nghĩ hồi lâu, hắn vẫn bắt máy: “Chuyện gì?”
Rồi hắn thuận tay bố trí kết giới cách âm.
“...” Lôi Đạo Nhân cạn lời. Điện thoại của ai mà phải lén lút như vậy? Tiểu tam à?
“Vũ Điểm Nhi à... a a... lão đại!”
Giọng nói của Lệ Trường Thiên...
Tràn đầy bất ngờ, đột nhiên thay đổi trở nên nịnh nọt: “Lão đại... hì hì, không ngờ ngươi lại tự mình nghe điện thoại...”
Tả Trường Lộ nghiêm mặt nói: “Ta không chỉ tự nghe điện thoại, ta còn tự mình đi vệ sinh nữa đấy!”
“Hì hì... lão đại anh minh thần võ, làm cái gì yêu cái đó!”
Lệ Trường Thiên cười hì hì: “Vũ Điểm Nhi không có đó sao?”
“Không, đang bận việc. Ngươi tìm nàng? Thế thì chờ hai canh giờ nữa đi.”
Tả Trường Lộ uy nghiêm nói: “Hay là ngươi đợi?”
“Khụ khụ, chuyện này nói với ngươi cũng được... Dù sao sớm muộn gì ngươi cũng phải biết...”
Lệ Trường Thiên ho khan một tiếng, vô cùng cẩn thận nói: “Chuyện đó, hiện tại ta đang ở Thượng Kinh. Ta, Tiểu Niệm Nhi và Tiểu Đa Dư đang ở cạnh nhau...”
“Gì?”
Tả Trường Lộ nghe vậy thì sửng sốt, chợt cau mày, trong lòng không vui nói: “Ngươi ở đó làm gì?”
Giọng điệu hắn khi nói những lời này mang theo sự nghiêm khắc, và có chút trịch thượng.
“Ta... khụ khụ khụ, ta thì không có việc gì, chỉ đi lung tung... khụ khụ, đúng vậy, đúng vậy, ta đến thăm cháu ngoại... hì hì...”
Nghe được ngữ khí lâu ngày không thấy của Tả Trường Lộ, Lệ Trường Thiên cảm thấy hoảng hốt không hiểu được, vội vàng giải thích, trong lòng không hiểu sao bắt đầu bồn chồn, nói chuyện cũng hơi lắp bắp.
Đầu óc ong một tiếng, lập tức như điên rồi.
Ta không sợ, ta không thể sợ hắn, đây là con rể ta...
Lệ Trường Thiên thầm tự nhủ trong lòng, nhưng càng nhắc lại càng sợ hãi... càng sợ hãi lại càng run, càng run thì... nói chuyện lại càng run rẩy hơn.
“Nói thẳng, ngươi gọi điện là có chuyện đúng không?”
Tả Trường Lộ bình tĩnh hỏi: “Cụ thể là chuyện gì? Có liên quan gì đến bọn nhỏ? Ngươi đã làm gì rồi?”
Bốn câu hỏi liên tiếp khiến Lệ Trường Thiên hoảng loạn: “Lão đại, ta chưa có làm cái gì hết, thực sự cái gì ta cũng không dám, ta... thực ra ta, ta chỉ... ta chỉ không cẩn thận làm bại lộ thân phận, sau đó không cẩn thận, đánh chết hai Hợp Đạo của Vương gia trước mặt Tiểu Đa Dư, rồi sau đó Tiểu Đa Dư làm sâu gạo rồi, muốn sống cuộc sống sâu gạo... Chuyện này, chuyện này... chuyện này không thể trách ta được...”
“...”
Vẻ mặt Tả Trường Lộ tối sầm, hít một hơi thật sâu.
Bên kia điện thoại, Lệ Trường Thiên thực sự đã quá quen vơi lão đại nhà mình, hắn theo bản năng che kín lỗ tai...
“Ngươi nói thằng nhãi ngươi còn có thể làm được chuyện gì hả!”
Một tiếng rống to giống như sét đánh, suýt nữa đã xuyên thủng màng nhĩ của Ma Tổ.
Lệ Trường Thiên run run, lập tức đánh rơi điện thoại xuống giường, đột nhiên nhớ ra là có thể dứt khoát không nghe mà, cái đồ chơi như điện thoại di động này kéo gần khoảng cách giữa người với người, nhưng cũng có thể kéo xa mà. Nhưng nghĩ lại, đúng là mình vẫn không dám, hắn lấy hết can đảm duỗi một ngón tay ra, nhanh như tia chớp nhấn nút loa ngoài...
Chỉ nghe được giọng nói tức giận ngút trời của Tả Trường Lộ bắn tới: “... Hơn hai mươi năm chưa từng bại lộ, ngươi vừa mới xuất hiện một giây đã lộ rồi? Rốt cuộc ngươi làm cái gì thế hả? Ta cho ngươi đi găp bọn trẻ, ngươi lại trả lại ta kết quả như thế à? Ngươi đúng là một tên thành sự không có, bại sự có thừa!”