“Cho dù là chuyện này xảy ra ở gia tộc của Du Tinh Thần, ta cũng không có gì phải kiêng dè, nên ra tay thì ra tay! Đây không có gì đáng nói cả!”
“Nhưng mà trải nghiệm lần này, lại trở thành cửa ải khó qua trên con đường trưởng thành của con!”
“Phải, để nó tự mình vượt qua.”
“Nếu từ bây giờ bắt đầu nằm lỳ lười biếng, đợi đến khi các đại gia tộc trở về, thứ đang chờ đón chúng ta chỉ có thương tích thôi! Bởi vì với tu vi của hắn, căn bản không thể không đếm xỉa, phải lao ra tiền tuyến thôi.”
“Làm anh em, bạn bè, bạn học, thầy của hắn, khi phải bước lên trận chiến, phải hi sinh đổ máu, sao hắn có thể chỉ lo cho thân mình!”
“Hắn nhất định phải nhúng tay vào!”
“Khi đồng đội của hắn tử chiến bên cạnh hắn, hắn sẽ như thế nào?”
“Bây giờ không xây dựng cơ sở chắc chắn, cho đến lúc đó không có được kết quả gì, động cái đầu đầy bã đậu của ngươi mà suy nghĩ, ba mươi sáu ma vệ đó của ngươi làm sao mà chết?”
“Ngày ngày ngươi mang ma vệ của ngươi theo, uống rượu, vui chơi, gây sự khắp nơi, trừ phi bị bọn ta ép đến hết cách, mới tụ tập lại luyện tập, sau đó thì sao? Ngay cả ngũ đại hộ vệ của Du Đông Thiên cũng sắp phi thiên đỉnh phong rồi, thậm chí còn có hai hợp đạo thăng cấp, đám ma vệ đó của ngươi bất quá mới được phi thiên cấp số.”
“Phàm là tu vi của bọn họ có thể tăng lên một chút, cũng không đến nỗi bị diệt toàn quân, chỉ có thể dựa vào tự bạo mà đưa ngươi ra ngoài chứ?”
“Du Tinh Thần tương đương với thứ hạng trước đó của ngươi, nhưng hắn và ba hộ vệ tùy thân của hắn lại có thể liên thủ đối phó được Hồng Thủy, cho dù cuối cùng không địch lại, không phải là đối thủ của Hồng Thủy, nhưng nói đến việc bỏ chạy giữ mạng thì không phải là vấn đề khó! Nhưng ngươi và ma vệ của ngươi thì sao, có kết quả thế nào?”
“Người cũng mất rồi, ta vốn không nên nhắc tới chuyện này khiến ngươi buồn, nhưng ngươi rõ ràng là ngươi đã từng bị một lần giáo huấn đau tận tâm can, sao còn phải giẫm đạp lên vết xe đổ nữa chứ? Lẽ nào ngươi muốn trải nghiệm lại nỗi đau thấu tận tâm can lần nữa à, hoặc là để Tiểu Đa Tiểu Niệm theo gót đám ma vệ đó?”
Tả Trường Lộ hận sắt không thành thép: “Lão nhị, trong đám người bọn mình, ngươi thành gia sớm nhất, sớm hơn cả Tinh Thần, nhưng đến khi nào ngươi mới có thể trưởng thành một chút được chứ?”
“Càng ngay lúc này, ngay lúc chúng ta còn có chút thời gian có thể ung dung sắp xếp, thì càng phải bóc lột người của chúng ta đến cùng cực, bóc lột hết tiềm lực sẵn có, để bọn họ đi luyện tập, để bọn họ lang bạt, để bọn họ trải nghiệm sinh tử… như thế, mới có thể sống sót được ở tương lai.”
“Thậm chí tương lai gặp phải nguy cơ sinh tử gì đó, cũng có thể tự mình đột phá!”
“Tuy bây giờ Tiểu Đa đã là tu vi Quy Huyền, được xưng là thiên tài trong thiên tài, nhưng cốt cách vẫn chỉ là tu vi Quy Huyền mà thôi, nếu bây giờ bắt đầu ỷ lại, hắn biết ông ngoại là ma tổ, cha là ngự tọa, lỡ như thành lười nhác… như thế với tu vi của hắn, khi các đại tộc quần đến, hắn có thể đánh lại ai, có thể tranh mệnh được mấy ngày?”
“Ngươi có chắc hắn có thể sống sót trong trận chiến tranh lâu dài sau này không?”
“Hay là nói, ngươi muốn đeo cháu trai ngươi bên hông trông chừng nó mỗi lúc trong cuộc chiến bách tộc sau này sao? Cho dù ngươi không sợ mất mặt, bọn ta không sợ mất mặt, Tiểu Đa không sợ mất mặt sao, ngươi nói xem ngươi bảo ta nói ngươi tốt thế nào?”
Bài bình luận dài loằng ngoằn của Tả Trường Đạo nói tới mức thấm thía, nói tới nhập tim nhập phổi, nói đến mức vui sướng tràn trề, còn nói đến mức Lệ Trưởng Thiên phải cúi gằm mặt xuống, sớm đã bị mắng đến không còn lời gì để nói, không còn từ gì để thốt ra.
Hắn không có cảm giác mất mặt, hắn chỉ là bị mắng cho tỉnh, bị mắng đến mức tỉnh hơn bao giờ hết.
Tự hỏi bản thân, nếu để hắn nhìn thấy Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm lớn lên từ nhỏ, hai đứa trẻ này có phải sẽ ưu tú như hiện giờ không?
Tư chất của hai đứa trẻ này, mỗi đứa đều là thiên tài có thể áp chế được ba đại lục không biết bao nhiêu giai vị?
Có thể không?
Bây giờ cái gì hắn cũng làm, há chẳng phải sẽ tạo ra bi kịch khác của ma vệ sao?
“Nhưng mà… bây giờ phải làm sao? Bây giờ hắn đều đã biết, lời trong lời ngoài chủ yếu đều cần ta giúp đỡ, giúp hắn làm chuyện này, ngươi bảo ta phải làm sao?”
Lệ Trưởng Thiên có chút hụt hẫng.
Ngươi nói đủ lời đủ kiểu, con cũng đã biết nhiều rồi, ta có thể làm sao đây? ?
Ta cũng bất lực lắm, được không?
Tả Trường Lộ nhếch mũi nói: “Làm sao? Ngươi hỏi ta làm sao? Hai chữ không được, ngươi cũng không biết nói sao? Từ chối hắn, biết không? Ta hỏi ngươi có biết không?”
“Vậy thì… ông ngoại như ta còn có tác dụng gì?” Lệ Trưởng Thiên luôn cảm thấy trong lòng có hơi áy náy.
“Ngươi cho rằng… ông ngoại như ngươi có tác dụng gì chứ?” Tả Trường Lộ khịt mũi một tiếng.
Trên trán Lệ Trường Thiên nổi đầy gân xanh, thở hổn hển, hắn cảm thấy bản thân đã hoàn toàn bị chọc tức rồi, không ai chế giễu người khác giống ngươi cả!
Cho dù ngươi nói đúng, thế thì làm sao?
Thế là, hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế, trầm giọng nói: “Vậy thì làm theo lời ngươi nói.”
“Hừ.”
“Nhưng cho dù từ chối hắn, không phải hắn vẫn biết sao?” Lệ Trường Thiên lại hỏi vấn đề mới.
Tất nhiên, Tả Trường Lộ không hề chần chừ mà nói: “Thứ ngươi nên làm bây giờ, chính là từ chối, không giúp hắn ra mặt, những thứ khác không cần ngươi lo! Dù sao cũng là kẻ thù của thầy hắn, là kẻ thù của hiệu trưởng, hắn có thể nhẫn nhịn không báo thù… cái này có là gì?”
“Dù sao, bọn ta chắc chắn sẽ không giúp.”
“Kẻ thù này, hắn muốn làm gì thì làm.”
“Như vậy không khiến đứa nhỏ oán giận sao?”
“Có phải ngươi ngốc không, rốt cuộc là ngươi không có não hay là não ngươi có vấn đề? Vừa rồi ta nói với ngươi nhiều như thế đều là uổng công hết sao? Một chút cũng không đọng lại trong đầu ngươi à! Bây giờ hắn có oán giận với bọn ta, liệu tốt hơn chịu thiệt trong trận chiến tương lai sao! Chúng ta thân là trưởng bối, không chịu đựng những lời oán giận thì để ai chịu? Lẽ nào ngươi hi vọng đứa trẻ sau này dùng máu thịt của mình, để nghiệm chứng sai lầm hôm nay của hắn sao?”