Lệ Trường Thiên lại lộ vẻ xúc động: “Lão đại, ngươi nói đúng, ta hiểu rồi.”
“Hiểu rồi thì tốt. Buông tay, để bản thân hắn tự đi làm.”
“Ừm.”
Càng nghĩ về điều đó, Lệ Trường Thiên càng thấy Tả Trường Lộ nói có lý, không nhịn được mà cảm thán: “Lão đại nói rất đúng, làm cha mẹ không phải chỉ nuôi con cái là thôi, trong đó thật sự không thể thiếu tâm cơ, trí tuệ, thủ đoạn...”
“Không chỉ chơi trò tâm cơ với kẻ địch, mà còn phải chơi trò tâm cơ với con mình, vì sự trưởng thành của nó, đây cũng là tri thức, tri thức ở đây thật sự quá lớn rồi...”
Lệ Trường Thiên có chút thổn thức: “Cũng may năm đó Vũ Điểm Nhi lớn lên cùng ngươi, nếu là cùng ta, thì không biết sẽ trở thành như thế nào, lão đại, cảm ơn ngươi...”
“Khụ khụ khụ...”
Tả Trường Lộ không khỏi ho khan vài tiếng, trên mặt lộ ra một vệt đen, sắc mặt tối sầm nói: “Nếu không còn gì muốn nói nữa thì cúp đây.”
Mặc dù Lệ Trường Thiên đang nói cảm ơn hắn, Tả Trường Lộ luôn cảm thấy... sao trong lòng hắn lại có hơi áy náy thế này…
Có điều gì đó không ổn trong chuyện này... Cha vợ là đang chân thành cảm ơn ta giúp hắn nuôi lớn đứa con gái của hắn, vợ của ta…
y da,
Chuyện này nói thật là...
Cất điện thoại vào túi, Tả Trường Lộ lắc đầu thở dài.
“Sao ngươi lại đứng đó thở dài?” Nhưng lại không biết Ngô Vũ Đình xuất hiện bên cạnh từ khi nào, đang dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
“Không có gì, không có gì.”
Tả Trường Lộ giật mình.
“Nhìn dáng vẻ của ngươi, phỏng chừng là mới mắng cho lão nhị một trận?” Ngô Vũ Đình lạnh lùng nói.
“Khụ khụ...”
“Ngươi nói ngươi bảo ta nói ngươi thế nào đây, cho dù nhiều khi hắn không hiểu chuyện, đầu óc cũng không tỉnh táo lắm, nhưng suy cho cùng hắn cũng là cha ta, là cha vợ như thái sơn của ngươi không phải sao…”
Ngô Vũ Đình mặt đen nói: “Sau này khi ngươi quở mắng, cũng không thể để lại chút mặt mũi cho ta được sao!”
“Ngươi nói đúng, khụ, ngươi nói đúng.”
“Ngày ngày quở mắng cha vợ như con mình vậy...” Ngô Vũ Đình trợn tròn mắt: “Tiểu Đa ngươi cũng không mắng nó như thế...”
“Chẳng phải Tiểu Đa do ngươi sinh quá tốt sao... Ta có thể mắng mỏ gì chứ...” Tả Trường Lộ lại mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ nịnh nọt.
“Haizz...”
Ngô Vũ Đình càng lúc càng cảm thấy bản thân bất lực, chẳng nói được gì nữa.
Có một cặp con rể bố vợ quái đản như thế, thân là con gái, là vợ... thật sự chịu đủ rồi.
Ngô Vũ Đình thậm chí còn đặt cược: Từ xưa đến nay, loại quan hệ bố vợ con rể như thế này không những chưa từng có, rất có khả năng lớn sẽ tuyệt hậu.
Trước giờ chưa từng xảy ra, sau này có khả năng cũng sẽ không có nữa.
Mặc dù thời đại phong kiến trước đây cũng luôn có con rể làm hoàng đế, cha vợ nhìn thấy cũng phải quỳ xuống, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là chế độ phong kiến.
Còn hai cái tên quái đản bây giờ là chuyện gì đây?
Lại nghĩ đến con trai con gái, nàng lại thở dài.
Con trai con gái, con gái và con rể; mẹ vợ, cha vợ... chà, quan hệ gia đình như thế này, dường như… cũng không phải rất thường thấy.
“Mệnh của ta đúng là khổ mà! Sao toàn để ta gặp phải? Thôi đi, đây chính là số mệnh! Con người mà, vẫn phải tin theo số mệnh thôi!”
Ngô Vũ Đình u oán, nói: “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Bây giờ có thể nói cho ta biết được không?”
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là ông ngoại hắn không cẩn thận bại lộ thân phận và sức mạnh thật sự của mình, bay lên chiến trường giúp đỡ khi Tiểu Đa đối diện với kẻ thù, sau đó, Tiểu Đa giờ đang có ý định ỷ lại hắn...”
Tả Trường Lộ thận trọng nhìn sắc mặt vợ, mặt không biết sắc đi cáo trạng Lệ Trưởng Thiên: “Không phải vì chuyện này mà phát cáu sao...”
“Hơn nữa vừa rồi còn gọi điện mắng ta một trận...”
“Hửm? Hắn còn dám mắng ngươi?”
“Đúng vậy, nói hai chúng ta chỉ biết sống thoải mái mà không quản con, cho nên hắn mới chiều chuộng đứa nhỏ…, chẳng phải ta vừa nổi giận đó sao, haizz...”
“Cái gì?” Ngô Vũ Đình đột nhiên trừng mắt, sau đó cơn tức giận dồn nén từ lâu bộc phát: “Gọi điện thoại cho ta! Đây là chuyện người làm sao… Đúng là tức chết ta à, hắn hồ đồ tới hồ đồ lui nhiều năm nay rồi, đến bây giờ cái tật này cũng không đổi được...”
“Thôi bỏ đi….”
Tả Trường Lộ vội vàng cầm điện thoại đưa qua: “Ngươi đừng mắng hắn, dù sao cũng là cha ngươi, giữ lại chút thể diện cho hắn đi...”
“Giữ thể diện cho hắn, thế thì con trai con gái ta phải làm sao, loại bỏ tai họa ngầm thì phải bắt từ gốc rễ… hắn chính là càng già càng hồ đồ, tức chết ta mà...”
Ngô Vũ Đình lấy điện thoại sang một bên gọi điện...
Tả Trường Lộ lau mồ hôi lạnh, vội vàng loại bỏ kết giới cách âm, nhìn thấy vẻ mặt sáu người Đạo Minh lộ vẻ khó hiểu.
“Tả huynh, sao thế?” Tuyết Đạo Nhân quan tâm hỏi.
Mặc dù một số ít người không nghe thấy cuộc trò chuyện giữa Tả Trường Lộ và vợ hắnnhưng vẫn nhìn thấy dáng vẻ khúm núm nhân nhượng của Tả Trường Lộ, đối với bọn họ, đây không những mới lạ, mà còn vui tai vui mắt!
“Không có chuyện gì...” Tả Trường Lộ thản nhiên nói: “Chỉ là tiểu đệ có hơi càn quấy một chút… đã bị ta quở một trận rồi.”
“Ồ ồ ồ... tiểu đệ nào của ngươi đấy?”
“Có liên quan gì đến ngươi sao?” Tả Trường Lộ liếc mắt, lấy lại dáng vẻ cao ngạo của ngự tọa, so với kẻ nịnh hót trước đây, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Không ngờ, đường đường là ngự tọa đại nhân, vậy mà lại hai mặt!
Trong cơn mê ở đằng kia, Ngô Vũ Đình đã giật lấy điện thoại và rống lên...
Một lúc lâu sau.
Tả Trường Lộ lén lút hỏi vợ: “Lấy bao nhiêu?”
“Ta cũng ngại lấy hết toàn bộ...”
“Haizz, ngươi nói người vợ này của ngươi, đúng là da mặt mỏng, kho báu cũng đã mở ra rồi, ngươi vậy mà lại ngại lấy nhiều?”
“Ừm, dù sao mọi người cũng là đồng minh.”
Tả Trường Lộ thở dài: “Vậy cũng tốt thôi, ngươi vui là được rồi, rốt cuộc là lấy bao nhiêu?”
“Cùng lắm ta cũng chỉ lấy 40%...”
“Bốn mươi phần trăm?” Tả Trường Lộ có chút bối rối: “Bốn mươi phần trăm kho hàng?”
“40%?” Tả Trường Lộ có hơi ngơ ngác: “40% của cả kho...”
Tả Trường Lộ thở dài một hơi: “Vậy thì... chúng ta đi nhanh thôi!”