Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2105 - Chương 2103: 40% Mà Thôi (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2103: 40% mà thôi (2)

Trong lòng hắn biết rõ đồ vật trong kho có tốt có xấu, đây là điều không thể tránh khỏi, nếu như Ngô Vũ Đình chỉ lấy 40%... thì theo tỷ lệ, cơ bản tương đương với... thứ giá trị nhất trong Đạo Minh, Ngô Vũ Đình là muốn không chừa lại cho người khác một món nào đây mà…

Hoàn toàn lấy đi sạch sẽ.

Tình trạng này, còn không mau đi, sợ là…

Thân ảnh của hai người rít lên một tiếng rồi biến mất.

Sau một giây.

Lôi Đạo Nhân trực tiếp lao ra khỏi mây mù: “Tả huynh, em dâu, đợi đã, ngươi cũng quá...”

Nhìn thấy mây mù phủ đầy trước mặt, chẳng còn nhìn thấy bóng ảnh nào nữa.

Lôi Đạo Nhân thở dài.

Đi rồi... ừm, nên nói là, chuồn rồi.

Vân Đạo Nhân vội vàng xông ra ngoài, vẻ mặt đầy tức giận: “Lão đại, thật là quá đáng, kho của ta, ngay cả cọng cỏ cũng không còn...”

“Khụ, không sao rồi...”

“Lão đại! Ta… mấy trăm ngàn năm nay ta...”

“Hẹp hòi!”

Lôi Đạo Nhân tức giận nói: “Không phải là muốn đấu lại yêu tộc sao? Chẳng lẽ bảo vật của ngươi chỉ có thể dùng để nội đấu?”

Khi không bị chụp mũ, Vân Đạo Nhân bỗng chốc cúi gầm đầu xuống.

“Haizz... Chỉ mong...”

“Chỉ mong cái gì? Còn cần ngươi nói sao?”

“Tiểu đệ biết tội.”

“Đại ca, lão đại… mất rồi… thật sự mất rồi...” Mấy lão đạo sĩ nhanh chóng chạy tới.

Lôi Đạo Nhân cau mày, tức giận nói: “Đều trở về luyện tập đi!”

Trong lòng thầm nói một câu.

Chết tiệt!

Chỉ có các ngươi là mất thôi sao? Của lão tử… cũng mất sạch rồi…

...

Thượng kinh.

Lệ Trưởng Thiên sức cùng lực kiệt bỏ điện thoại xuống nằm ở trên giường, chỉ cảm thấy cả người yếu ớt, tứ chi mềm nhũn, như một vũng bùn.

“Trong nhà ta còn là trưởng bối sao? Ta chỉ là một cái bao bố để trút giận thôi...”

Lệ Trường Thiên than ngắn thở dài: “Địa vị trong gia đình quá thấp, đúng là khiến người ta giận sôi người mà.”

“Cháu trai và cháu gái sai bảo ta đi làm việc...”

“Con rể mắng ta một trận...”

“Con gái lại mắng ta thêm trận nữa...”

“Từ xưa đến nay, những người làm cha vợ, có ai mà chịu nhục giống như ta không chứ?”

“Đợi tu vi của ta vượt qua các ngươi, xem ta một ngày không đánh ngươi tám lần, thì ta không làm người!”

Lệ Trường Thiên nghiến răng thề thốt, trong đầu tưởng tượng ra cảnh khi tu vi của mình có thể vượt qua được Tả Trường Lộ, một chưởng đánh cái tên khốn đó nằm ra đất, túm đầu hắn dùng chiêu Võ Tòng đánh hổ mà đánh hắn điên cuồng, trong lòng liền cảm thấy sảng khoái, ngây ngất.

Vẫn còn gật gù đắc ý: “Còn dám không? Còn dám không? Còn dám không?”

Vừa nói, vừa quơ quơ tay trong không trung.

Thật lâu sau, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Thật là thú vị...”

Hắn vui vẻ gỡ bỏ kết giới cách âm, bây giờ lấy được lệnh tử mệnh của hai người, chẳng phải có thể đối phó được với con chó nhỏ đó rồi sao?

Cửa mở ra, chắp tay sau lưng bước ra ngoài, vẻ mặt lỗi lạc nghiêm túc.

“Ông ngoại? Sao rồi, khi nào động thủ? Ta đã chuẩn bị hết rồi!” Tả Tiểu Đa đột nhiên tràn đầy sinh lực.

“Ngươi chuẩn bị xong cái gì, chuyện này không được, không thể làm theo cách ngươi nói!”

Lệ Trưởng Thiên nhíu mày nói: “Cha mẹ ngươi có nói rõ, không cho phép ta tham gia vào chuyện của các ngươi.”

“? ??”

Tả Tiểu Đa sững sờ, còn có chuyện này sao?

“Ông ngoại, ông giúp ta… có liên quan gì tới cha mẹ của ta đâu chứ? Lẽ nào cha mẹ ta còn quản luôn cả ông sao?”

Lệ Trưởng Thiên giật giật cơ mặt: “Chỉ dựa vào bọn họ mà muốn quản ta?”

“Vậy thì ông...”

“Chuyện của ngươi ta không thể lo được.”

Lệ Trưởng Thiên một lời từ chối.

Nhìn vẻ mặt sững sờ của Tả Tiểu Đa, trong lòng dâng lên một cảm giác sảng khoái.

Từ chối, hóa ra lại là một chuyện thật sảng khoái...

Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm nhìn nhau...

Cái này… dường như có gì đó bất ổn.

Bất giác nghĩ đến chuyện mà hai người quan tâm nhất.

Vấn đề thân phận của cha mẹ.

Bây giờ ông ngoại cũng đã xuất hiện rồi, thân phận của cha mẹ cũng sẽ bị lộ.

Tuy không tra được cũng không nghe ngóng được, nhưng nhà mình họ Tả. Trong thiên hạ này có bao nhiêu người họ Tả có thể xứng với con gái của ma tổ chứ?

Đây mà còn phải hỏi sao?

Cha ta, chắc chắn là con trai, hoặc là cháu của Ngự Tọa Tuần Thiên.

Điểm này, không thoát được!

Tả Tiểu Đa đảo mắt nói: “Ông ngoại, ngươi là ma tổ, thế thì rốt cuộc cha mẹ ta có thân phận gì chứ? Ngươi nói cho bọn ta nghe thử đi.”

Lệ Trưởng Thiên khụt khịt một hồi lâu, mới nói: “Chuyện này, ngươi phải tự đi hỏi cha mẹ ngươi có thân phận gì? Bất luận là thân phận gì, cũng cha mẹ ngươi, cũng là con gái và con rể của ta, điểm này là không thể thay đổi được!”

Tả Tiểu Đa trợn trắng mắt, nói: “Ông nội, ngươi làm ra vẻ giống như là đang giữ bí mật lớn không nói cho bọn ta, lẽ nào ngươi không nói thì bọn ta sẽ không biết sao?”

Lệ Trưởng Thiên sững sờ: “Ngươi biết cái gì?”

“Bọn ta biết rất nhiều...”

Tả Tiểu Đa dương dương đắc ý nói: “Ông ngoại chính là Ma Tổ uy chấn đại lục, con gái con rể của ma tổ, chẳng phải không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được sao? Ngoại công, vậy mà ngươi lại xem nó như là bí mật vậy… ha ha ha...”

Tả Tiểu Niệm cũng mím môi nói: “Đúng vậy, ông ngoại ngốc thật, he he.”

Không chỉ Tả Tiểu Đa nghĩ ra, mà cả Tả Tiểu Niệm cũng vậy. Cả hai người họ đều cảm thấy rất là khoái chí, chuyện rành rành thế này, mà ông ngoại lại xem là bí mật… ha ha ha...

Lệ Trưởng Thiên bắt chép chân, nói: “Các ngươi biết cái gì? Ha ha...”

Tả Tiểu Đa làm ra vẻ cười ra nước mắt, nói: “y da ông ngoại à, ngươi thật sự xem đó là bí mật sao? Bây giờ đến nước này rồi, ai mà không biết cha ta là Ngự Tọa Tuần Thiên…”

Lệ Trưởng Sinh vô cùng kinh ngạc, bật mạnh dậy khỏi ghế, nghẹn họng nhìn trân trân, nói: “Các ngươi sớm đã biết cha ngươi chính là Ngự Tọa Tuần Thiên?”

“? ??”

Đôi mắt xinh xắn của Tả Tiểu Niệm bỗng trở nên tròn xoe.

“! !!”

Tả Tiểu Đa đặt mông ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợ, mắt mở to sững sờ, hai mắt suýt nữa rớt ra ngoài, thất thanh: “Cái gì? Cha ta chính là Ngự Tọa Tuần Thiên?”

“? ??”

Lệ Trưởng Thiên bỗng chốc cũng muốn hóa khúc gỗ.

Là ý gì?

Phản ứng của các người thế là sao?

Ngươi cũng đã đoán ra rồi còn kinh ngạc cái gì?

Trên trời cao... Bạch Vân Đóa che mặt, thật sự không nhẫn tâm nghe, càng không nhẫn tâm nhìn.

Cái này...

Đúng là cái chày gỗ mà...

So với Bạch Vân Đóa đang nổi cơn tam bành thì Lệ Trưởng Thiên lại như kẻ ngốc.

Hóa ra, hai tên này căn bản không biết cha mẹ của chúng rốt cuộc là người như thế nào?

Bình Luận (0)
Comment