Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2106 - Chương 2104: Hoàn Toàn Bại Lộ

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2104: Hoàn toàn bại lộ

Nhưng lại bị một câu của lão già đó bóc trần tất cả!

Nhìn hai người ngây ngốc, như bị kinh ngạc đến ngơ ngác, Lệ Trưởng Thiên đột nhiên lại có cảm giác như muốn đâm đầu vào tường cho rồi.

Thôi xong, ta đã tiết lộ bí mật rất lớn, cái này còn có quả ngon để cho ta ăn không…

Nếu ta tự động kết thúc, liệu có tốt hơn một chút nào không?

Ngươi nói hai ngươi trông rất thông minh, sao ngay cả chút chuyện này cũng đoán không ra chứ?

Đây có phải là đang cố tình hại ta không?

“Ngươi... Vừa rồi nhóc con ngươi không phải nói, có ai mà không biết cha ngươi chính là Ngự Tọa Tuần Thiên? Đây rõ ràng là ngươi biết rõ mà.” Lệ Trường Thiên rốt cuộc cũng không cam tâm chết, nên quyết hỏi rõ đầu đuôi.

Trước khi chết cũng phải liều mạng cùng lôi nhau chết chung, cho dù là cháu trai của mình.

Chưa bao giờ gặp phải một tiểu bối hậu sinh nào đi hại người như thế này cả.

Tả Tiểu Đa cảm thấy suy nghĩ của mình bị phân tán thành pháo hoa trên không trung bởi vì cái thông tin vô cùng đột ngột này, miệng lẩm bẩm nói: “Ý ta muốn nói là, ai không biết cha ta là con trai hay là cháu trai của Ngự Tọa Tuần Thiên chứ… ta chỉ là muốn cầu xin ngươi nói cho ta biết, cha ta rốt cuộc là con trai hay là cháu trai của Ngự Tọa Tuần Thiên, theo lý mà nói, đây mới phù hợp logic...”

Tả Tiểu Niệm sững sờ tựa vào Tả Tiểu Đa, chỉ một lúc mới gật đầu lia lịa, vẻ mặt đờ đẫn.

“Ta... Ta cũng nghĩ như vậy...”

Thật sự không thể trách bọn họ không nghĩ tới, ngoại trừ góc nhìn của thượng đế, sợ là bất cứ nguiờ là cũng không dám nghĩ như thế.

Kể cả những người đọc sách bây giờ, sống cuộc sống sung túc cha mẹ đều khỏe mạnh, có dám nghĩ hóa ra cha mẹ chính là người giàu có nhất thế giới đang che giấu thân phận không?

Đó là chuyện mà bất luận như thế nào cũng sẽ không nghĩ đến…

Giọng nói Tô Tiểu Niệm giống như đang mộng du: “Ma tổ, chính là người được đại lục công nhận là đỉnh phong của đại lục Tinh Hồn cùng với Ngự Tọa Tuần Thiên và Trích Tinh Đế Quân tạo thành thế kiềng ba chân, như thế người có đủ tư cách kết thành thông gia với ma tổ được mấy người? Đương nhiên cũng chẳng bao nhiêu, mà bọn ta còn mang họ Tả, cùng họ với Ngự Tọa; lại suy nghĩ đến Ma Tổ và Ngự Tọa đều là những nhân vật cùng thời… đương nhiên cứ thế mà suy luận tiếp, bọn ta chắc chắn có liên quan đến Ngự Tọa đại nhân...”

“Logic này, chính là nhận thức suy luận sai lầm phù hợp nhất… hai người bọn ta cùng có suy nghĩ, cha chính là hậu bối của Ngự Tọa...”

“Nhưng mà bây giờ, ngươi nói cho bọn ta biết… ồ, trời ạ...”

Tả Tiểu Niệm cảm thấy bản thân như đang mộng du.

Còn Tạ Tiểu Đa thì cảm thấy mình như đang nằm mơ trong vụ nổ tinh không… cả người cứ lâng lâng phiêu phiêu…

Trong cái đầu nhỏ bé đáng thương của mình, những chùm pháo hoa khổng lồ lần lượt phóng lên, mộng ảo trong đầu sặc sỡ muôn màu, sáng chói rực rỡ…

Ngay cả xương sống cũng mềm nhũn...

Đây là giấc mơ... nhưng giấc mơ này quá đẹp, có chút không chịu nổi...

Oh my god, cha ta... là Ngự Tọa Tuần Thiên… Đậu xanh thật, trời ạ...

Con mẹ nó ta là... Ta là...

Nhị đại!

Nhị đại!

Nhị đại!

Nhị… đại!

...

Tả Tiểu Đa chóng mặt, cảm thấy cả người lơ lửng.

Ta luôn ghen tị với những tên nhị đại kia, ta cũng mơ ước trở thành nhị đại... Ta lại không ngờ rằng mình thực sự là nhị đại, và là nhị đại trâu bò nhất...

“Grừ… he he ha ha ha ka ka ka…. Khụ!”

Khóe miệng Tả Tiểu Đa đang chảy nước dãi...

Cả người giống như một đứa trẻ bị thiểu năng.

Lệ Trưởng Thiên càng cảm thấy cả người mất sức, muốn ngã quỵ xuống đất, ánh mắt nhìn vào hư không, bất giác lẩm bẩm: “Ngươi thật sự cho rằng cha ngươi là con trai cháu trai của Ngự Tọa Tuần Thiên... còn nhất trí với nhau, phù hợp logic… trời ạ… chuyện này có thể phán đoán lý giải như thế sao… “

“Ta... Ta có hơi rối...”

Lệ Trưởng Thiên lảo đảo đứng lên, đi vào phòng ngủ trong phòng khách vừa đi ra: “Ta vuốt... vuốt cẩn thận... Sao lại thành... như thế này? Làm sao mới hợp logic nhất đây?”

“Có chút chóng mặt... trước mặt có ánh sáng màu vàng lấp lóe...”

“Đừng để ý tới ta...”

Lập tức hình thành một rào cản cách âm...

...

Một lúc lâu sau, Tả Tiểu Đa vô thức quay đầu lại, ánh mắt chạm vào Tả Tiểu Niệm bên cạnh, cũng không có tiêu điểm gì, đúng lúc Tả Tiểu Niệm cũng đang quay đầu lại, đôi mắt vô tội mà lại ngỡ nàng bắt gặp ánh mắt chẳng có chút tiêu cự nào của Tả Tiểu Đa.

“Oh… my god...” Tả Tiểu Đa.

“Trời ạ...” Tạ Tiểu Niệm.

“Đây đúng là… kinh động bổn cẩu rồi...”

“Quả thật... dọa sợ bổn miêu rồi...”

“Phù...” Tả Tiểu Đa thở dài một hơi.

“Phù...” Tả Tiểu Niệm vỗ ngực, cũng thở dài một hơi, nhưng trong lòng lại dâng trào.

Hai người đều cảm thấy toàn thân mềm nhũn, bất lực, thậm chí còn không có sức đứng lên.

Ôi chúa ơi!

Hóa ra ta đã trở thành nhị đại tuyệt vời nhất trên thế giới!

Tả Tiểu Đa mềm nhũn, giống như một củ khoai lang bị nấu chín, hơn nữa còn là chín nhừ, cả người bắt đầu mềm xèo...

Giống như một cục bột… nằm liệt trên mặt đất.

Mơ màng nói: “Niệm Niệm mèo...”

“Ừm...”

Tả Tiểu Niệm dựa vào hắn, cơ thể mềm mại, đang nằm nửa người, nước da có hơi ửng hồng, xinh đẹp lạ thường.

Tả Tiểu Đa ôm lấy vòng eo thon thả của Tả Tiểu Niệm và lẩm bẩm: “Niệm Niệm mèo... Ta nghĩ chúng ta có thể nghỉ hưu rồi... nắm bắt thời gian kết hôn, sinh con đi... trên thế giới này đã không còn thứ gì đáng để chúng ta phấn đấu liều mạng nữa...”

“...” Hồi lâu cũng không thấy Tả Tiểu Niệm trả lời.

“Chờ chúng ta sinh ra một đám nhóc... để cha mẹ chọn ra vài đứa có tư chất tốt để bồi dưỡng, dựa vào đạo hạnh của bọn họ, tạo ra mấy tuyển tài đại lục nữa, nhưng mà những chuyện vớ vẩn này...”

Hai mắt Tả Tiểu Đa phát sáng: “Dù sao thì ta cũng không muốn mệt như thế, những ngày này bận tới bận lui, lao tâm khổ tứ, cuối cùng cũng kết thúc rồi...”

“...” Tả Tiểu Niệm vẫn còn bị mắc kẹt trong trạng thái thần hồn treo ngược cành cây, trực giác của hắn rất lạ, giống như rơi vào trong giấc mộng miên man.

Bình Luận (0)
Comment