Tả Tiểu Đa híp mắt, xoa xoa vòng eo mềm mại của Tả Tiểu Niệm: “Sau bao nhiêu năm phấn đấu cực khổ, đột nhiên phát hiện cha ta vậy mà lại là người giàu nhất toàn cầu... Chao ôi, tâm trạng của ta thật sự rất phức tạp, không biết đó là hưng phấn, an ủi, sảng khoái, hay là nên tự cao tự đại, không coi ai ra gì… thật hưng phấn thật hạnh phúc lại càng hoảng sợ càng muộn phiền… nhiều tiền như thế làm sao tiêu đây...”
Nói tâm trạng phức tạp, tâm trạng của Tả Tiểu Niệm cũng phức tạp như thế.
Thậm chí đổi lại là người khác, cũng đều giống như vậy.
Cũng như tác giả ta đây, nếu đột nhiên bây giờ có người nói với ta, thật ra cha ta còn giàu có hơn cả tỷ phú trên trái đất này, chắc ta sẽ ngay lập tức...
Tâm trạng của Tả Tiểu Niệm vô cùng phức tạp, suy nghĩ miên man, nghĩ đến mức cũng không biết bản thân nên nghĩ tới cái gì.
Sau đó, nàng đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn...
Bàn tay vốn dĩ đáp xuống eo nàng, không ngờ không biết từ lúc nào, đã lặng lẽ di chuyển lên trước ngực... đang từ từ...
Bốp!
Một âm thanh giòn giã vang lên, Tả Tiểu Niệm đỏ bừng mặt, cả người mềm nhũn tức giận: “Tên khốn, ngươi muốn chết sao!”
Chưa kịp dứt lời, đã trở mình đè mạnh con chó con xuống, sau đó là đánh đập dữ dội một trận, đánh đập tới tấp, không muốn nhắc đến.
Tả Tiểu Đa lớn tiếng xin tha, la hét ầm ĩ, còn nói rất nhiều lời xằng bậy không chính đáng, ý đồ muốn động vào Tả Tiểu Niệm, nhưng Tả Tiểu Niệm hoàn toàn không để ý hắn, tập trung đánh đập thật mạnh tên tiểu cẩu này.
Bây giờ ngay cả xấu hổ cũng mặc kệ!
Tiểu cẩu!
Chết đi!
Tả Tiểu Đa không thể chịu nổi bị giày vò, muốn phản kích lại, do đó...
Khung cảnh không khỏi trở nên hỗn loạn chưa từng thấy, nhưng cũng tốt, nếu như không phát điên lên thì thật là không biết nên trút giận vô số cảm xúc không thể giải thích được đang tích tụ trong lòng…
̀m ầm ầm……
Lệ Trường Thiên ngồi trong phòng, bức xúc không nói nên lời, tiếc nuối không nói nên lời…
“Ta thật ngốc quá, thật ngốc!”
“Cmn ta cả đời tinh thông cơ trí, vậy mà lại bị lừa bởi hai tên nít ranh…” “Ta thực sự… mắc phải sai lầm lớn…”
Giữa không trung.
Bạch Vân Đóa ngửa mặt nhìn lên trời, với vẻ mặt không nói nên lời.
Sao ngươi lại không biết xấu hổ khi nói rằng ngươi là người cơ trí khôn ngoan cả một đời?
Sai lầm ngươi mắc phải ngày hôm nay, nhưng với câu nói này của ngươi, ta thực sự không dám tùy tiện đồng ý với bạn.
Một lúc lâu sau, hai người Tả Tiểu Đa rốt cuộc thở hổn hển, thở hồng hộc không ngừng.
“Xem ra ông ngoại nhất định sẽ không giúp chúng ta nữa...”
Tả Tiểu Đa thở dài.
“Xem ra là như thế này.”
Tả Tiểu Niệm cũng thở dài.
Sau khi biết được thân phận của cha mẹ mình, sau trận huyên náo này, Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm mới biết rõ rằng chuyện này, e rằng họ chỉ có thể tự mình động thủ.
Lần trước cha đến Cao Võ Tổ Long, lo chuyện xong thì rời đi, bây giờ nghĩ kỹ lại thì sự tình đó đã rõ ràng rồi.nhưng……
“Có sự hậu thuẫn của ông ngoại, cảm thấy Vương gia chỉ là một đứa nhỏ, có thể dùng ngón tay ấn chết bất cứ lúc nào. Cho dù có thêm sự hiềm nghi của nhà kia cũng không đủ thành đạo, giơ tay lên là có thể tiêu diệt...”
“Nhưng bây giờ ông ngoại không xuất thủ, lại ngay lập tức cảm thấy rằng Vương gia một lần nữa đã trở thành con quái vật khổng lồ... Với thực lực tu vi của ngươi và ta, căn bản là không thể làm được...”
“Đúng vậy.”
“Vậy hiện tại phải làm sao bây giờ?”
“Ta không phải là đang nghĩ tới hay sao, đau đầu quá, rõ ràng là có gia cảnh không thể tưởng tượng nổi, tích trữ nhiều đến như vậy, đã ở trong tầm tay nhưng lại không được phép dùng, ngươi nói xem chuyện này là sao đây...”
Tả Tiểu Đa thở dài: “Đây không phải là cố ý làm khó Tả Tiểu Đa ta hay sao?”
Liếc nhìn Tả Tiểu Niệm, vội vàng nói thêm một câu: “Còn cố ý làm khó Tả Tiểu Niệm sao? Thật sự là quá đáng mà!”
“Đừng nghĩ đến cái kia có hay không có… đúng rồi, ngươi không phải là nói định đến thăm Lữ gia sao? Khi nào thì đi?”
“Đợi lát nói sau đi.”
Tả Tiểu Đa nói một cách đáng thương: “Ta hiện tại toàn thân đã không còn sức lực, bị cha mẹ làm cho sợ chết khiếp...”
“Ồ, ta chẳng phải cũng vậy sao?”
Tả Tiểu Đa thở dài: “Thật là kỳ lạ, lũ khốn nạn Lý Thành Long, Long Vũ Sinh, Du Mạc Ngôn và Lý Trường Minh, không biết đã đi đến xó xỉnh nào rèn luyện, điện thoại cũng không thể nghe được, tin tức cũng không được hồi âm lại... “
“Một người không liên lạc được cũng bỏ đi. Bây giờ lại không liên lạc được với tất cả mọi người, đến đám khốn Diệp hiệu trưởng lẫn thầy Văn cũng chẳng biết là đã đi đâu rồi.”
“Thật là quái lạ, thật sự là chẳng thoải mái.”
“Nếu như vài người trong số họ đến để giúp đỡ, ngay cả khi họ đang chán nản với chúng tôi.”
“Vẫn mãi mà không thể tìm thấy... Thực sự là kỳ lạ!”
Tả Tiểu Đa gãi đầu, khiến cho mái tóc vừa mới dùng nguyên khí tạo ra trở nên bù xù rối tung như tổ gà.
“Phiền muộn nhỉ...”
…
Vào lúc này, nằm ở cực bắc của Thượng Kinh, trong một sơn cốc yên tĩnh và vô danh... Vài người khiến Tả Tiểu Đa cảm thấy phiền muộn đang tụ tập ở đây, không chỉ thiếu lấy một người, mà thậm chí còn có nhiều hơn mấy người nữa.
Những người liên can gồm có Lý Thành Long, Hạng Xung, Hạng Băng, Long Vũ Sinh, Phương Lý Tú, Dư Mạc Ngôn, Lý Trương Minh, Cao Xảo Nhi, Độc Cô Nhạn Nhi, Chân Phiêu Phiêu, Vũ Yên Nhi, Bì Nhất Bảo...
Ngoại trừ Bì Nhất Bảo, toàn thân những người khác đều đẫm máu vây quanh một con yêu thú hung hãn hò hét chiến đấu kịch liệt...
Ở trên cao, Bì Nhất Bảo đang lơ lửng ở đó sáng ngời, không có một chút cảm giác tồn tại.
Bất luận là đám đông hay yêu thú cũng đều không để ý tới hắn.
Ngay cả đến Lý Thành Long, người đã sắp xếp để hắn rời khỏi chiến trận, cũng không để ý đến vị trí hiện tại của hắn.
Cảm gíac tồn tại của hắn thực sự là quá mỏng manh.
Trong khoảng thời gian gần đây, cảm giác tồn tại của Bì Nhất Bảo đã giảm xuống mức thấp đến mức khiến cho người khác nổi trận lôi đình, lấy ra một ví dụ trực quan nhất; mọi người đều ở đây lâu như vậy, mỗi khi đến lúc tụ họp lại ăn cơm tối là không ai nghĩ tới việc đi gọi Bì Nhất Bảo, cũng chỉ khi Lý Thành Long đến điểm quán tính diểm danh, nhìn thấy danh bài của Bì Nhất Bảo trên tay thì mới nhớ rằng trong đội vẫn còn có tên này...