Cmn thế giới này còn có lý lẽ gì nữa chứ?
Ta đã canh giữ nó mấy ngàn năm, mẹ nó là để cho người khác hái có phải không?
Trời cao, ngươi rốt cuộc có mắt không vậy?
Trời ơi, ông phán xét sai thiện ác thì làm sao xứng đáng làm trời? Trời ơi, ngươi đổi trắng thay đen phí công làm trời?
Thiên lí ở đâu?
Công lý tồn tại ở đâu?
Một cái bóng trong suốt bay ra từ thân thể con hung thú, đó chính là chân nguyên hồn phách thực sự cuối cùng của con hung thú được tập hợp lại, ngửa mặt lên trời gào thét đầy phẫn uất: “Tại sao! ?!”
“Bùm bùm...”
Mười người bao gồm cả Long Vũ Sinh đã cố gắng hết sức, một loạt đòn tấn công đổ bộ vào linh hồn trong suốt này, đập tan nó ra từng mảnh.
Trên đời này làm sao có nhiều lý do như vậy? !
Không phải của ngươi, cho dù có thiếu một giây một phút cũng vẫn không phải là của ngươi, đây chính là số mệnh, ngươi, số phận vốn là như thế này!
Cơ thể khổng lồ của con quái vật khẽ rung chuyển, và cuối cùng ngã xuống, đập nát một vùng rộng lớn.
Một tiếng rên rỉ...
Lý Trường Minh cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Hắn vừa rồi dùng phương thức vô cùng cực đoan vận dụng Đại Mộng Thần Công, cả người, thậm chí toàn bộ thần trí đều rơi vào trạng thái mộng, nếu như con hung thú này còn chưa chết, Lý Trường Minh vĩnh viễn chỉ có thể ngủ yên mãi mãi. Tiền đề này là yêu thú không hứng thú với hắn, mới không ăn thịt hắn!
“Thành công rồi! ?”
Thân thể Lý Thành Long lắc lư loạng choạng, cảm thấy đầu óc hỗn loạn, choáng váng như là thiếu dưỡng khí.
“Thành công rồi!”
Tất cả mọi người cùng nhau reo mừng.
Tất cả mọi người đều thương tích đầy mình, vô số vết sẹo chồng chất lên nhau, nhưng bây giờ mọi người đều quan tâm đến những thứ vụn vặt này.
Tất cả mọi người thực sự nghĩ rằng họ có thể giết một con quái vật mạnh mẽ như vậy với tu vi chưa vượt qua Ngự Thần của bản thân và những người khác lại có thể tiêu diệt được con yêu thú khổng lồ này!
Đây là yêu quái mạnh hơn cấp độ của vua quái vật.
Ở bên khác trong bụi cỏ...
Bì Nhất Bảo dùng cả hai tay chân, thân thể mỏi nhừ bò ra ngoài, hắn lúc này thật sự không còn chút sức lực nào, cả người đều như sợi mì.
Hắn vừa rồi chỉ thấy lợi trước mắt mà dùng phương thức Thấu Chi để bắn mũi tên cuối cùng ra, nhưng Chủng Tử Chân Nguyên ở trong cơ thể hắn không còn, bị đẩy đến cực hạn, một mũi tên tuyệt mạng!
Và với loại phương thức Thấu Chi này, nếu như không có sự trợ giúp từ bên ngoài thì bản thân không có cách nào tự mình hồi phục được.
Nhưng hắn vẫn cố gắng chống đỡ được, dùng thể lực thuần túy của cơ thể để kiên trì bò ra.
Bởi vì hắn lo sợ rằng, hiện tại hắn đã hoàn toàn không có chút cảm giác tồn tại, nếu như không leo lên đến trước mặt bọn họ, đoán chừng lúc đám người này đi liền thực sự quên mất hắn...
Nếu như bị vứt bỏ lại đây trong tình huống như thế này... Vậy thì chỉ có thê thảm cùng cực.
“Các ngươi... cho ta ăn chút gì đi...”
Bì Nhất Bảo tuyệt vọng hét lên: “Mau lên... một lát nữa rời đi, nhất định đừng có mà quên ta...”
“...”
Mọi người nghe xong sững sờ một lúc, lập tức phá lên cười.
“Ha ha ha...”
Cho dù toàn thân đầy sẹo, vừa cười vừa gào lên thảm thiết nhưng cũng không nhịn được cười.
Bởi vì những gì Bì Nhất Bảo nói, thật sự là có thể xảy ra, hắn thật sự chẳng còn cảm giác tồn tại.
Phương hướng ngay phía trước...
Một mùi thơm quyến rũ bay đến...
“Tẩy tâm thánh quả này đã chín!”
Long Vũ Sinh hét lên, phấn khích không nói nên lời, cùng với… nỗi sợ không nói thành lời.
Nếu như Tẩy tâm thánh quả này chín sớm hơn nửa phút, nhưng chỉ cần này mùi thơm như thế này, cũng có thể khiến cho thần hồn của hung thú phấn chấn…
Chỉ là thần hồn phấn chấn... là đủ rồi, tình thế thắng bại đảo ngược ngay lập tức, mấy người bên mình cũng chỉ là nhặt được món hời mà thôi.
Quả nhiên là duyên số đã định rồi, không thể nào tránh khỏi!
Một lúc sau, mọi người đã ít nhiều hồi phục sức lực sau khi uống dược vâtj trị thương tập trung trước cây Tẩy tâm thánh quả.
Mười tám trái Tẩy tâm thánh quả đang tỏa hương thơm quyến rũ lòng người. Chỉ mới ngửi thấy mùi hương, trong khi mọi người đều cảm thấy thảnh thơi vui vẻ, những vết sẹo còn lại trên toàn thân đã bắt đầu lành lại ngay khi tiếp xúc với mùi hương này, quả là vô cùng thần kỳ.
Tất cả mọi người đều phấn chấn, đột nhiên cảm thấy những vất vả vừa rồi đều không phải là vô ích.
“Đồ tốt! Thực sự là đồ tốt!”
Hai mắt Long Vũ Sinh phát sáng lên, hắn nhìn rồi than thở.
“Đây mới chính là thiên tài địa bảo thực sự.”
Lý Trường Minh đỡ vai Vũ Yên Nhi, cố gắng chống đỡ cơ thể hắn, nhưng hai chân của hắn run lên và mềm nhũn như bột mì.
Nhưng lại tình cờ nằm trên người Vũ Yên Nhi, cực kì hưởng thụ.
Gương mặt Vũ Yên Nhi đỏ bừng, đỡ lấy thân thể của tên này, trong lòng không tránh khỏi lẩm bẩm: “Nặng quá...”
Còn Bì Nhất Bảo thì bò sát trên mặt đất, toàn thân bị ném trên mặt đất, tất cả mọi người đều đã kiệt sức, hiện giờ không ai có đủ khí lực giúp hắn khôi phục một chút chân nguyên khiến toàn thân mềm nhũn khó có thể khôi phục.hắn tham lam hít thở mùi thơm: “Đồ tốt, cái này thật sự là đồ tốt... Thật là quá thoải mái đi... Mùi gì vậy? Mẹ nó... Hạng Xung! Con mẹ ngươi mau cút cái chân hôi hám của mình đi...”
Hạng Xung chật vật dịch ra ngoài, đen mặt nói: “Là ngươi chủ động chui xuống đáy quần ta, ngươi còn dám oán trách ta...”
Cả mặt Bì Nhất Bảo đều là đau thương.
Ngươi tưởng là ta muốn chắc, chẳng qua là ta bò đến đây thì hết sức thôi! Ngươi cho rằng ta thích cái tư thế này ư? Nếu để người khác nhìn thấy, anh danh cả một đời của ta đều sẽ bị nước cuốn trôi mất...
Mọi người chảy nước bọt vừa nhìn vừa đợi, ai cũng không động đậy một tí nào.
Đồ tốt là đồ tốt, nhưng vào thời điểm then chốt này, ai cũng không nguyện ý lộ ra khát vọng của chính mình. Hơn nữa nhiều người như vậy, luôn luôn sẽ có một người đứng ra nói chuyện.
Vì vậy mọi người cùng nhau hướng ánh mắt nhìn qua Lý Thành Long.
Tả Tiểu Đa không ở đây, đương nhiên Lý Thành Long phải nói rồi.
Lý Thành Long hít sâu một hơi, bước lên trước một bước, đứng trước mặt tất cả mọi người, trầm giọng nói: “Tẩy Tâm Thánh Quả này đối với mỗi người chúng ta mà nói đều là cơ hội một bước lên trời của mỗi người. Càng may mắn hơn nữa là, Tẩy Tâm Thánh Quả ở đây đủ nhiều, không cần lo đến vấn đề phân chia không đủ. Sau đây chúng ta cùng nhau thương lượng cụ thể về vấn đề phân chia Thánh Quả.”