Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2111 - Chương 2109: Chia Của

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2109: Chia của

Long Vũ Sinh trực tiếp nói: “Thương lượng cái rắm, ngươi trực tiếp nói ra phương án đi, chúng tôi lười động não! Phỏng chừng là ngươi đã có phương án giải quyết rồi phải không? Nói thẳng ra đi!”

Mọi người trăm miệng một lời: “Mau nói đi! Đừng kéo dài nữa!”

Lý Thành Long trợn mắt, chỉ cảm thấy bị nghẹn một chút, nói: “Nếu là Tả lão đại ở đây, các ngươi có ai dám nháo loạn như thế? Từng người từng người đều không coi ta là cán bộ...”

“Ngươi còn muốn làm cán bộ... Còn không mau nói thì chúng ta tẩn ngươi đấy! Nhiều người như vậy đánh không lại Tả lão đại chẳng nhẽ lại cũng đánh không lại ngươi?”

“...”

“Được rồi.”

Lý Thành Long nói: “Ta cũng không lắm lời nữa, ta nghĩ thế này, chỗ này có tổng cộng mười tám quả Tẩy Tâm Thánh Quả, chúng ta có tất cả mười hai người, tất nhiên sẽ ưu tiên phân cho mỗi người một quả, lập tức hái xuống ăn luôn.”

“Trừ mười hai quả mà chúng ta đã chia ra thì trong đó còn lại sáu quả, chi bằng để lại cho Tả lão đại và chị dâu mỗi người một quả.”

“Cho dù Tả lão đại thật sự không về nữa, quả để lại cho hắn cũng phải đến hai năm sau mới cân nhắc đến chỗ dùng khác.”

Lý Thành Long nói: “Về vấn đề này, mọi người có dị nghị không.”

Thời gian hai năm giảm xóc.

Dù cho Tả Tiểu Đa làm gì, hoặc là bế quan gì đó, như thế nào đi nữa thì cũng đủ rồi!

Nếu hai năm mà vẫn chưa xuất hiện, vậy thì thật sự sẽ không bao giờ còn xuất hiện trên cuộc đời này nữa!

Về việc này, trong lòng mọi người đã sớm có nhận thức chung, chỉ là cực ít người nói đến mà thôi.

“Chúng tôi không có dị nghị gì.”

Mọi người vẫn là trăm miệng một lời.

“Còn về bốn quả cuối cùng, ý kiến của ta là, có hai lựa chọn, lựa chọn thứ nhất là chúng ta giữ làm đồ dự bị, ngộ nhỡ có ai gặp phải điều gì ngoài ý muốn, cái loại thương thế làm hao tổn đến căn cơ bản thân, làm tổn hại nghiêm trọng đến căn nguyên đó, có thể dùng một quả, cũng chính là tài nguyên chung của cả đội mình, át chủ bài chưa lật. Còn về lựa chọn thứ hai, chính là giao bốn quả này lên cao tầng.”

“Có lẽ lần này có thể bồi dưỡng thêm bốn cường giả nữa cho đại lục Tinh Hồn.”

Lý Thành Long nói: “Rốt cuộc dùng phương pháp nào, mọi người đưa ra ý kiến đi, bất luận chọn cái nào cũng được, cái này ta không thể không nói mà tự quyết được, mọi người đều phát biểu ý kiến, cũng có một cái quyết nghị!”

Mọi người nhìn nhau, lại cùng sinh ra một ý nghĩ không nắm được chắc chắn.

Để lại, tương đương với nhiều hơn một phần đảm bảo, nhiều thêm bốn mạng, nhưng không khỏi có phần lãng phí. Nếu như nộp lên trên, ít nhiều lại có chút không nỡ...

Lý Thành Long thấy mọi người mãi vẫn không nói gì, dứt khoát mở miệng nói: “Lựa chọn này nhất định phải được quyết định sớm nhất có thể, đợi lát nữa ta đặt câu hỏi, mọi người trả lời theo lòng mình, thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng là được rồi. Đầu tiên hỏi đội viên ngoài biên chế Chân Phiêu Phiêu, ý kiến của ngươi là gì?”

Chân Phiêu Phiêu nhìn mọi người, cúi thấp đầu xuống, suy nghĩ một lúc lâu, thấp giọng nói: “Ta càng hướng về lựa chọn thứ hai.”

Nàng ngẩng đầu lên, nói: “Ta cũng muốn giữ lại một con át chủ bài cho đoàn đội, nếu như giữ lại bốn quả Linh Quả, có lẽ có thể cứu được bốn mạng người trong số chúng ta. Nhưng nếu đưa ra ngoài thì có thể tăng thêm bốn thiên tài. Bốn thiên tài này có thể đi được đến đâu thì đó là chuyện của tương lai, cũng để sau hãy bàn, giờ khó đưa ra kết luận. Nhưng nếu như chúng ta cả đời cũng không phải chịu loại thương tích mà cần phải dùng đến Tẩy Tâm Thánh Quả mới có thể chữa khỏi, thì dường như việc tăng thêm bốn thiên tài sẽ làm tăng thêm một chút nội tình cho nhân loại Tinh Hồn chúng ta càng có ý nghĩa hơn.”

“Cho dù chúng ta có không may thật sự gặp phải loại thương tích đó, nhưng chỉ cần không phải bốn người đều gặp phải cùng loại thương tích đó, bốn thiên tài tăng thêm kia vẫn có thể bổ sung vào chỗ trống của chúng ta như cũ. Mặt khác, trong khoảng thời gian chúng ta giữ lại Thánh Quả, không thể nghi ngờ là có phần lãng phí. Mặc dù dược hiệu không mất đi, nhưng cuối cùng vẫn là không đâu bỏ lỡ mất nội tình tăng thêm nhân tộc Tinh Hồn.”

“Ta nói xong rồi...”

Chân Phiêu Phiêu vừa nói xong thì lại cúi đầu xuống.

Bởi vì vừa nãy Lý Thành Long đã nói rất rõ ràng rồi, bản thân nàng là một đội viên ngoài biên chế của tiểu đội này.

Ngoài biên chế, cũng có nghĩa là nàng không phải đội viên chính thức.

Chân Phiêu Phiêu vẫn luôn rất để ý đến điều này, trong lòng không khỏi có phần tự ti, lời nói ra cũng thiếu mất mấy phần sức mạnh.

“Ta đồng ý với ý kiến của Chân Phiêu Phiêu.”

Cao Xảo Nhi thấy ánh mắt của Lý Thành Long chuyển qua mình, lập tức lên tiếng: “Ta đồng ý nộp lên trên, lý do giống với Chân Phiêu Phiêu.”

Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú đồng thanh nói: “Vậy thì giao lên trên.”

Hai người bọn họ lúc cùng ở với Lý Thành Long đã sớm quen với việc không động não rồi.

Dư Mạc Ngôn nói: “Nếu là vào những năm tháng hòa bình, ta đến cả một chút hương thơm cũng sẽ không nỡ giao lên trên, nhưng hiện nay đang trong tình hình này, ta cũng đồng ý nộp lên trên.”

“Đồng ý nộp lên.” Hạng Xung nói, Hạng Băng ở bên cạnh cũng gật đầu lia lịa.

Lý Trường Minh và Vũ Yên Nhi cũng không tỏ vẻ phản đối, đồng ý nộp lên trên.

Đúng lúc này, một âm thanh phát ra từ dưới đũng quần Hạng Xung: “Đồng ý nộp lên trên...”

Mọi người vừa nhìn, không phải là Bì Nhất Bảo không có chút cảm giác tồn tại nào, bò đến chỗ đó thì mất sức thì còn ai vào đây...

Nếu không phải có câu nói này, e rằng mọi người cũng quên mất con hàng này...

Mà theo tiếng nói này phát ra, tức khắc lại đưa tới một trận cười phá lên.

Chủ yếu là hình ảnh Bì Nhất Bảo bò ra từ dưới đũng quần Hạng Xung... khá tức cười...

“Nếu đã như vậy, chúng ta mỗi người ăn một quả, giữ lại cho Tả lão đại và chị dâu hai quả, bốn quả còn lại nộp lên trên. Đợi sau khi quay lại trường học thì nộp lên cho hiệu trưởng Diệp, để hiệu trưởng Diệp nộp lên cho cao tầng, cho cao tầng tự phân chia.”

“Hiệu trưởng Diệp sẽ không giữ riêng chứ? Từ trước đến giờ hiệu trưởng Diệp vẫn luôn thương yêu bảo vệ học sinh Cao Võ Tiềm Long, hắn có thể hay không...” Dư Mạc Ngôn đưa ra ý kiến khác.

“Tuyệt đối sẽ không.”

Bình Luận (0)
Comment