Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2116 - Chương 2114: Con Gái, Người Cha!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2114: Con gái, người cha!

Môi của Lữ Nghênh Phong run run, trong nhất thời không nói nên lời, cổ họng giống như bị tình cảm dâng trào che kín lại.

“Tuân thủ tâm nguyện của lão hiệu trưởng, vì lão nhân gia chuẩn bị vài phần lễ mọn, hy vọng lão nhân gia, thân thể khỏe mạnh, phúc thọ an khang, bình an vui vẻ, sống lâu!”

Lữ Nghênh Phong khàn giọng nói: “Con trai… ngươi đến, đã là lễ vật tốt nhất rồi.”

Tả Tiểu Đa nói: “Tặng Lữ gia, ba viên thất chuyển cửu phẩm Trú Nhan Đan, hy vọng phu nhân thanh xuân còn mãi, trú nhan bất lão!”

“Mười viên Thọ Nguyên Kim Đan!”

“Mười viên Yêu thú nhục đan cấp Vương!”

“Mười viên Tị độc châu!”

“Mười gốc linh dược vạn năm!”

“Năm mươi kí thịt yêu thú cấp hoàng.”

“Mười thanh Thần binh bảo đao.”

“…..”

Tả Tiểu Đa không do dự một hơi lấy ra chín mươi chín loại lễ vật.

Những đồ vật này, có một vài thứ là của bản thân Tả Tiểu Đa, có một vài thứ là Tả Tiểu Niệm giúp góp vào, cũng có một vài thứ là những ngày qua cha mẹ cho, còn có một vài thứ vừa mới xin từ ông ngoại.

Tả Tiểu Đa không chút do dự, càng không tiếc, toàn bộ lấy ra.

Từ nhỏ đến lớn cả đời này của Tả Tiểu Đa, xưa nay chưa từng rộng lượng như vậy.

Nhưng lần này, lại không tiếc vốn gốc, đưa ra thành ý.

Thay, lão hiệu trưởng, bổ khuyết một phần nuối tiếc mà không thể hiếu thuận với cha mẹ.

Cho dù tiêu phí nhiều hơn nữa, Tả Tiểu Đa cũng không tiếc!

Vì cho lão hiệu trưởng thể diện lần này, đừng nói những thứ này, cho dù là để Tả Tiểu Đa tan nhà nát cửa, đóng góp ra toàn bộ nhà mình, hắn cũng sẽ lấy ra!

Nghe được một chuỗi danh sách lễ vật, toàn bộ Lữ gia, đều bị chấn động.

Loại đau đớn, vui vẻ, quang vinh, kinh hỉ trong lòng này, cùng với sự mềm mại, nhớ nhung sâu trong lòng, trong thời khắc này, đều nổ tung.

“Nhiều quá, nhiều quá!” Hai mắt Lữ Nghênh Phong nén nước mắt, lầm bầm nói.

Lữ gia cũng là lũy thế thế gia, hễ có thể vươn lên Thượng Kinh có vô số hàng ngũ thế gia, chưa có một nhà nào không phải là sự tồn tại của doanh nghiệp lớn.

Nhưng lần này Tả Tiểu Đa lầy ra nhiều lễ vật như vậy, là thượng thừa trong số thượng thừa, vật phẩm thất truyền trong mộng ảo, thậm chí có không ít bảo vật, lấy ra một cái, đủ để trở thành bảo vật truyền gia của Lữ gia cấp cao Thượng Kinh!

Mà đồ vật này, một lần Tả Tiểu Đa lấy ra mấy trăm cái.

“So với mọi chuyện mà Hà lão hiệu trưởng của Lữ gia làm cho thành Phượng Hoàng, chút đồ vật này, không nhiều, một chút cũng không nhiều!”

Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói: “Bọn ta chỉ sợ cho không đủ, không thể thể hiện tâm ý của bọn ta.”

“Vẫn mong, lão nhân gia, tuyệt đối đừng từ chối.”

“Đây là tâm ý của học sinh bọn ta, cũng là một phần tâm ý…. thay mặt lão hiệu trưởng.”

Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa cùng nhau khom người nói.

Lữ Nghênh Phong nhẹ nhàng thở dài, trong lòng không nhịn được trạng thái xao động quay cuồng, dốc hết sức kiểm soát, nhưng giọng nói vẫn có chút run rẩy: “Được, vậy thì thu vào đi.”

“Vâng.”

Mấy thái thượng trưởng lão vốn dĩ không dám để người khác ra tay, đích thân ra tay thu vào.

Thực tế những bảo vật này quá đắt tiền, có những cái là bên trong, chỉ cần vận dụng thỏa đáng, có thể đảm bảo Lữ gia hưng thịnh không suy ngàn vạn năm!

Mà những thứ này, chỉ là vì, Lữ gia nuôi ra một đứa con gái tốt.

Lữ phu nhân khóc không thành tiếng, cầm lấy ba viên Trú Nhan Đan độc nhất của nàng, khóc đến nói không nên lời.

Mặc dù nói ba viên Trú Nhan Đan này Tả Tiểu Đa tặng, nhưng nàng cảm nhận rõ, là con gái mà mình nhớ nhung nhất yêu quý nhất, đứng trước mặt mình, đặt đan dược này lên tay mình.

Vả lại giống như có thể nghe rõ tiếng con gái đầy quý mến nói: “Mẹ, ta đi đây, ngươi giữ gìn sức khỏe.”

Lúc này Lữ phú nhân chỉ cảm thấy vô cùng đau khổ, đau đến không muốn sống.

Cho dù cả thế giới đều không muốn, cho dù toàn bộ những thứ này đều không có, nhưng chỉ cần có thể đổi lấy con gái về nhà, mọi thứ nàng đều không tiếc.

Nhưng…. Lại không thể….

“Truyền lệnh, hôm nay, Lữ gia bày tiệc lớn, chúc mừng cả tộc!”

Giọng nói của Lữ Nghênh Phong run rẩy hạ lệnh.

“Những học sinh của thành Phượng Hoàng thời gian trước, chỉ cần còn ở Thượng Kinh, mời toàn bộ đến, Lữ gia, mở tiệc gia đình!”

“Là sư trưởng, thành tựu lớn nhất, chính là đào lý đầy thiên hạ! Chuyện vui nhất, quang vinh nhất, vui vẻ nhất, chính là học sinh đã tốt nghiệp nhiều năm vẫn nhớ mình, còn nhớ viết thư cho mình, còn có thể đến nhà thăm mình. Đây là một giáo viên, thành tựu cả đời, thành tựu chân chính, thành tựu lớn nhất!”

“Ta thay mặt Thiên Thiên nhà ta, thay mặt lão hiệu trưởng của các ngươi, chiêu đãi học trò của hắn.”

“Mở kho cổ xưa nhất của gia tộc, lấy ra rượu ngon Lữ gia cất giữ lâu nhất!”

“Hôm nay no say một bữa, không say không về!”

“Tiểu Đa, Tiểu Niệm, mời!”

“Ở đây là nhà của lão hiệu trưởng của các ngươi, cũng là nhà Nhị Trung thành Phượng Hoàng các ngươi, mãi mãi là như vậy!”

“Mời!”

...

Lữ gia biến ngày này thành ngày lễ.

Toàn bộ gia tộc bận rộn, ở bên ngoài, hễ là cách con em Lữ gia không xa, đều được mời về, nhất là các anh trai của Hà Viên Nguyệt.

“Học sinh của em gái ngươi đến thăm gia tộc, toàn bộ trở về xem qua.”

“Mau chóng trở về.”

.....

Trước tiệc rượu, Lữ gia chủ dẫn Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm vào phòng sách.

Trạng thái củaLữ phu nhân trong lòng quá kích động, trở về nội trạch nghỉ ngơi.

Phòng sách của Lữ gia chủ rất lớn, khí thế to lớn.

Nhưng nói đến có thể thật sự thu hút ánh mắt của Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, lại là một bức tranh trên tường.

Người được vẽ trong tranh chính là một cô gái áo tím phong hoa tuyệt đại, dung mạo đẹp như tranh vẽ, vẫn lẫn lộn vài phần non trẻ ngây thơ chưa mất đi, không chỉ ngây thơ đáng yêu, còn tràn đầy khí khái anh hùng, dật thế thanh hoa.

Trong tay cầm một thanh trường kiếm giống như chơi đùa, tóc xanh như thác, trong ánh mắt đầy tinh ranh thông minh.

Vài luồng gió hợp thời thổi vào từ cửa sổ, trong làn gió gợn sóng, thiếu nữ tuyệt sắc trong tranh càng thêm sinh động, áo choàng bay nhẹ, khí thái bay cao.

Lữ Nghênh Phong nhìn hai người đang xem tranh, mỉm cười nói: “Đây… chính là Thiên Thiên.”

“Đây là lão hiệu trưởng?”

Trong mắt hai người Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm dều không thể tin.

Suy cho cùng, lão hiệu trưởng trong đáy lòng của hai người bọn họ, chính là một người già tóc bạc da mồi, mỗi năm đều nương thân trên xe lăn!

Bình Luận (0)
Comment