Trên bức họa, có mấy chữ.
“Con yêu Thiên Thiên.”
“Con gái yên đáng thương nhất, liên quan đến máu mủ, từ khi còn nhỏ hiệu Lương Tài, dung mạo hơn tiên nữ, một trận sóng gió nổi lên, mang kiếm về trời Nam, giang hồ nhiều âm mưu thâm độc, bẻ gãy cánh trắng núi tuyết, một thời điểm nào đó, đắm mình trong nhân gian, máu thịt nuôi cây non, lòng son soạn chương mới, trăm năm không trở lại, chỉ ở phía Phượng Hoàng, ấu ưng lao lên trời, đào lý khắp nơi yêu thích, nhớ trong lòng mỗi ngày, đêm nằm mơ. Nếu có ý luân hồi, tiếp tục sinh duyên.”
Hai người nhẹ nhàng đọc thuộc lòng, cẩn thận nghiền ngẫm suy tư.
Giống như một bài thơ lời lẽ văn hoa, sử dụng câu từ thậm chí có thể nói là không tinh tế, bằng trắc càng không tiêu chuẩn.
Nhưng trong đó lộ ra cảm tình nồng liệt, nhìn một cái có thể thấy, không thể không xúc động.
“Đây là bức tranh con gái ta…. Tranh, là ta vẽ, thơ, là ta viết.”
Lữ Nghênh Phong nhìn con gái trong tranh, trong mắt tràn đầy cưng chiều giống như trước kia: “Lúc Thiên Thiên gặp chuyện, ta còn không biết vẽ... nghe người ta nói... nếu họa nhập thánh đạo, nói sao làm vậy, một nét vẽ xuống, khiến người trong tranh quay về nhân gian, nặn cơ thể máu thịt lần nữa...”
“Lão phu... thế là bắt đầu từ lúc đó, vất vả tu luyện họa đạo, đến nay đã gần trăm năm.... ’
“Luôn nghĩ rằng, khi nào vẽ ra con gái của mình, có thể để nàng khỏe mạnh, hồn nhiên đáng yêu sống lại lần nữa, lại ôm cổ của ta, gọi một tiếng cha.”
“Nàng giảng dạy ở thành Phượng Hoàng, ta luôn biết, nhưng... tu vi nàng bị hủy hết, dung mạo gìa nua, xin ta đừng đi nhìn nàng... từ lúc bắt đầu còn có thể lén lút nhìn trộm, về sau, thằng nhóc Tần Phương Dương tìm đến thành Phượng Hoàng... thì...”
“Nhưng lão phu nhớ nàng, mỗi ngày đều nhớ...”
Lữ Nghênh Phong xuất thần nhìn bức tranh, lẩm bẩm nói: “Hôm nay, cuối cùng nàng giải thoát rồi.... đi rồi... cũng sẽ không gọi ta là cha nữa...”
“Cho dù có kiếp sau, cho dù có luân hồi, nhưng nàng cũng đã không phải bảo bối của ta nữa, không biết biến thành bảo bối nhà ai... chỉ nguyện, gia đình đó, có thể giống như ta, yêu thích, bảo vệ con gái của mình...”
Hắn duỗi tay ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau bức tranh, giống như muốn vì con gái, kéo mái tóc tán loạn bị gió thổi.
“Nhìn thấy các ngươi, lão hủ thật sự rất vui...”
Lữ Nghênh Phong thốt ra lời tử đáy lòng, vui vẻ mà xót xa nói: “Mỗi lần nhìn thấy học sinh xuất thân từ Nhị Trung thành Phượng Hoàng, ta giống như nhìn thấy tâm huyết cả đời của Thiên Thiên, giống như cháu trai cháu gái của ta...”
“Thật tốt.”
Lữ Nghênh Phong nói.
........
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm không biết trong lòng mình cảm thấy thế nào, chỉ cảm thấy vô số trạng thái, xông vào trái tim, đó là một loại cảm xúc phức tạp cực kì khó nói, không phải bút mực có thể hình dung miêu tả.
Trong bức tranh, thiếu nữ phong hoa tuyệt đại.
Thành Phượng Hoàng, lão phu nhân tóc búi bạc, khô gầy ngồi trên xe lăn.
Nhất thời, cảm thấy trái tim bị chặn đến không thở nổi.
Ba người ngồi yên trong phòng sách, Lữ Nghênh Phong pha trà mời hai người, Tả Tiểu Niệm bước lên trước một bước, nhận ấm trà, rót trà cho ba người.
Bức tranh treo trên tường, gió từ cửa sổ thổi vào, nhẹ nhàng nhấp nhô. Từ khi treo bức tranh này, cửa sổ phòng sách của Lữ Nghênh Phong, cũng không có đóng lại.
Con gái thích chơi ở bên ngoài, thích nhất là vườn hoa bên ngoài phòng sách.
Hôm nay, cây hoa con gái thích nhất, đã trưởng thành thành cây hoa lớn mà tán cây cao hơn hai mươi mét.
Vật vẫn y như cũ, người lại không còn....
“Con gái của ta, ngày đầu tiên sinh ra, người đầu tiên ôm lấy nàng, là ta. Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ, ngày hôm đó, trong lòng ta, viên thịt nhỏ đó còn chưa mở mắt....”
Lữ Nghênh Phong đứng trước bức tranh, ánh mắt cưng chiều nhìn bức tranh: “Lúc Thiên Thiên còn nhỏ, thích nhất chính là cưỡi trên cổ của ta, dẫn nàng dạo vườn hoa... từ đầu tiên nàng nói được, chính là cha.”
Trong mắt của hắn, nước mắt trong suốt, theo đó hóa thành một đoàn sương mù bốc lên.
Sau đó hắn không nói gì nữa.
Mà xoay người ngồi trước bàn sách.
“Đây là tất cả hiểu biết của ta về Vương gia.” Lữ Nghênh Phong qua loa chuyển qua một tệp tin.
“Đây là bộ phận và tiến triển mà Lữ gia chúng ta đã triển khai phục thù.”
“Đây là phương hướng hành động chuẩn bị về sau.”
“Đây là...”
Vẻ mặt Lữ Nghênh Phong nho nhã, vóc người cao gầy, nhìn vào giống như là người có học trung niên, hào hoa phong nhã.
Mà trên thực tế hắn ở Thượng Kinh trong cực đỉnh thế gia được chứng nhận là người ôn hòa lương thiện không tranh với đời.
Nhưng, sau khi nhận được tin phần mộ Hà Viên Nguyệt bị phá hoại, cả người Lữ Nghênh Phong đều thay đổi, ngay cả tâm cảnh trầm như nước, ít có sóng lớn, đều bị phá hủy.
“Ta biết vì sao các người đến, cũng biết các ngươi sẽ có hành động tiếp sau đó.”
“Nhưng chuyện này, không chỉ là chuyện của các ngươi, Lữ gia bọn ta, tuyệt đối sẽ không rút khỏi!”
“Cho dù là giết sạch, bồi táng sạch, hủy diệt toàn bộ gia tộc, một hơi thở của con gái ta, cũng phải lẩy ra!”
“Cho đến nay, các cửa hàng, công việc làm ăn, câu lạc bộ, đấu trường, công ty.... của Vương gia, đã bị bọn ta phá hủy hơn một ngàn...”
Lữ Nghênh Phong nhàn nhạt nói: “Nhưng cái này vẫn không đủ, không đến mức Vương gia thương cân động cốt.”
“Yêu cầu của ta không cao, làm sao cũng phải cho anh hùng đại lục, nể Chiến Thần Tinh Hồn ba phần, ta chưa nghĩ qua giết sạch Vương gia. Mục tiêu cuối cùng của ta chính là điều động người Vương gia ra, sau đó ta đích thân ra tay, đi đào phần mộ của bọn họ!”
“Trừ Cô Hồng Thiên Vương ra, phần mộ của những người khác, ta phải đào toàn bộ!”
“Đây chính là mục tiêu cuối cùng của Lữ gia bọn ta.”
“Cách làm đơn giản nhất, một mối thù đổi một cái.”
“Ngươi đào phần mộ con gái ta, ta đào phần mộ nhà các ngươi! Còn thù oán.... từ từ tính là được, sau đó, còn rất nhiều thời gian, tóm lại có một ngày, hoặc là Lữ gia chết hết, hoặc là Vương gia chết hết.n oán, cũng có một ngày sẽ kết thúc.”
“Con gái ta, người đầu tiên ôm nàng là ta, ta là người đầu tiên ôm nàng đến thế giới này, bây giờ... chuyện cuối cùng trên thế giới này của nàng, cũng do người cha như ta.... hoàn thành cho nàng!”