“Chị dâu còn có thể là ai, chính là vị hôn thê của Tả lão đại, Linh Niệm Thiên Nữ Tả Tiểu Niệm... Nàng đã kết nghĩa chị em với Huyền Y, mấy ngày nữa sẽ đi gặp cha mẹ. Điều này nói lên điều gì, điều này nói lên rằng Huyên Y thực sự rất đáng yêu, mọi người vừa gặp đã thích....”
Sau đó cả đại sảnh đột nhiên rơi vào yên tĩnh.
“Ta Tiểu Niệm và Mặc Huyền Y kết nghĩa chị em? Có chuyện này sao? Mấy ngày nữa đi gặp cha mẹ? Gặp cha mẹ của Tả Tiểu Niệm?”
Mấy ông già nhìn nhau, hiển nhiên đều là có chút không dám tin vào lỗ tai của mình lắm: “Không thể nào?”
“Làm sao lại không thể? !”
Du Tiểu Hiệp khóc nói: “Dưới sự chứng kiến của ta và Tả lão đại, kết bái rồi.... gặp cha mẹ thì làm sao, kết nghĩa chị em đương nhiên phải gặp cha mẹ. Đợi khi cha mẹ của Tả lão đại đến, kêu Huyền Y và cha mẹ của Huyền Y cùng nhau ăn bữa cơm, hai bên cha mẹ gặp mặt nhau, mời một ly trà gì đó... Tại sao các ngươi không thể thấu tình đạt lý giống như người khác? Chỉ biết dùng suy nghĩ lỗi thời kia của các ngươi!”
Du Tiểu Hiệp không thèm đếm xỉa, đặt mông ngồi xuống đất, lau nước mắt vào chân: “Môn đăng hộ đối quan trọng đến như vậy sao? Huyền Y tâm địa lương thiện, trái tim trong sáng, ai gặp cũng yêu, ai gặp cũng thích, các ngươi dựa vào cái gì mà chia rẽ bọn ta? Các cô gái của các gia tộc lớn kia lại có gì giỏi giang, theo ta thấy thì không bằng một sợi tóc của Huyền Y! Tả lão đại sớm đã biết lai lịch của Huyền Y, Huyền Y đến Thượng Kinh là do Tả lão đại chỉ điểm, cái gọi là lập trường rối rắm của các ngươi hoàn toàn không giữ vững lập trường, tất cả đều là lấy cớ, lấy cớ mà thôi!”
Đại sảnh vẫn yên tĩnh như cũ.
Chỉ có Du Tiểu Hiệp đang đạp chân kêu khóc, lau nước mắt, lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Sau rất lâu như vậy.
Lão tổ tông lẩm bẩm nói: “Ngươi không phải nói Mặc Huyền Y kia giữ khoảng cách với ngươi sao? Làm sao hôm nay lại có thể cùng với ngươi đi thăm bạn rồi?”
“Không nghe thấy vừa nãy ta nói gì sao? Tả lão đại và Huyền Y sớm đã là bạn rồi... bọn họ quen nhau ở thành Phượng Hoàng, là bạn rất tốt rất tốt. Nếu như không phải như thế, Huyền Y làm sao có thể chủ động đi với ta...”
Du Tiểu Hiệp không còn sức để khóc nữa rồi, hai mắt vô thần, nói: “Tại sao? Tại sao... Tại sao tại sao...”
Các vị bô lão trong đại sảnh nháy mắt với nhau.
Sắc mặt của mọi người đều rất lúng túng.
Chuyện này phải làm sao đây...
Sau một thời gian dài, hiện giờ người ta đã biến hóa nhanh chóng, trở thành con gái nuôi của Ngự Tọa...
Vậy bây giờ không phải là chuyện chúng ta bằng lòng hay không, mà trở thành chuyện có trèo cao hay không!
Khụ khụ, vừa nãy bản thân đám người vừa biết dùng đạo lý thuyết phục đối phương lại vừa dùng tình cảm thuyết phục và lại là dùng uy hiếp để phản đối, còn mang cả sống chết ra đe dọa...
Bây giờ phải làm sao?
Vận khí của tên tiểu tử này làm sao lại tốt như vậy chứ?
Quen biết lão đại lại là con trai của Ngự Tọa; tự do yêu đương lại là con gái nuôi của Ngự Tọa...
Thế nhưng bây giờ không phải là lúc ngạc nhiên về điều này, mà là phải nhanh chóng quay lại đề tài...
Một đám người nháy mắt thúc giục cho nhau.
“Ngươi đi.”
“Không, vẫn là ngươi đi.”
“Ngươi đi ngươi đi...”
“Ta vừa nãy đã phản đối, bây giờ... không mở miệng được...”
“Khụ khụ, ta cũng vậy...”
“...”
Rất lâu sau.
Lão tổ tông ho khan một tiếng, nói: “Du Tiểu Hiệp, ngươi thật sự yêu thương người con gái này sao? Cho tới chết?”
“Đúng!” Du Tiểu Hiệp gật đầu.
Lão tổ tông hừ một tiếng, nói: “Vì nàng, ngươi thật sự bằng lòng chết sao?”
Du Tiểu Hiệp sửng sốt, chậm rãi nói: “Thật sự chết?... Điều này... ta chưa từng nói vậy!”
“...”
Lão tổ tông sửng sốt.
Mẹ nhà ngươi...
Không ra bài theo lẽ thường tí nào!
Ngươi nếu như là hiện giờ trả lời một câu, vì nàng, ta ngay cả mạng sống cũng không màng. Chúng ta cũng có thể nhân cơ hội mà tác thành cho ngươi...
“Ngươi không bằng lòng chết vì nàng? Chúng ta không đồng ý, ngươi bằng lòng chết?”
“Phải sống chứ... tại sao lại phải chết?” Sắc mặt Du Tiểu Hiệp trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt sợ hãi, trái tim ngừng lại, lại phải chết?
“Ý của ta là... ngươi rốt cuộc có bằng lòng không?”
Du Tiểu Hiệp tim đập như trống, một dự cảm xấu ập đến trong lòng, bỗng nhiên khóc lớn: “Lão tổ tông... ta còn sống chưa đủ...”
“! !!”
Mẹ nhà ngươi chứ!
Cả đại sảnh ai nấy đều đen mặt.
Nhìn tên mập mạp gào khóc nước mũi nước mắt vô cùng đau lòng, trong lòng mọi người thầm mắng trăm nghìn lần!
Vừa nãy cần ngươi sợ hãi, ngươi lại rất cứng rắn.
Bây giờ cần ngươi cứng rắn một chút, kết quả ngươi lại sợ hãi nhanh hơn bất kỳ ai..
“Haiz...”
Cha của Du Tiểu Hiệp sắp đứng không vững nữa rồi, tất cả lão nhân đều trừng mắt nhìn hắn, nếu như ánh mắt có thể giết được người, bây giờ không chừng hắn đã vỡ nát rồi.
Rất hiển nhiên, mọi người đều muốn hắn đứng ra nói chuyện.
Ngươi là cha của tiểu mập, trong thời điểm khó xử này, ngươi không đứng ra nói thì ai vào đây nữa?
Trong ánh mắt tràn đầy ở đại sảnh như sắp muốn giết người, vẻ mặt bi thương của cha Du Tiểu Hiệp, chậm rãi quỳ xuống: “Lão tổ tông...”
“Làm gì đấy?” Lão tổ tông và tất cả trưởng bối đều lộ ra vẻ không hiểu: “Ngươi làm sao lại quỳ? Có chuyện gì?”
Cha của Du Tiểu Hiệp chỉ cảm thấy một trận tức ngực.
Du gia chúng ta về sau vẫn là đừng gọi là gia tộc Thiên Vương nữa, đổi tên thành gia tộc ảnh đế đi, nhìn các người từng người một... đều đặc biệt là kỹ năng diễn xuất điêu luyện!
“Đứa nhỏ này các người cũng đã nhìn thấy rồi, hắn thực sự thích người con gái kia... thậm chí chúng ta đã dùng tính mạng ra để thử rồi, xem ra, đúng là chân tình không sai lầm rồi...”
Cha của tiểu mập bi tráng nói: “Là một người cha, thực sự là... không đành lòng. Cho nên, khẩn cầu lão tổ tông, tác thành cho đứa nhỏ này một lần đi...”
Tiểu mập khiếp sợ đến nỗi quên luôn cả giả khóc!
Đây... đây là cha ta?
Đây là người cha vì chuyện của ta và Huyền Y mà chỉ cần nhìn thấy ta là sẽ đánh ta kêu gào khóc thảm thiết sao?
Vừa rồi còn rút ra roi da muốn đánh chết ta cơ mà?
Không phải là bị ai nhập vào rồi đấy chứ? !
Cha ta không thể đối xử tốt với ta như vậy?
Hoặc là, trong tận sâu trong đáy lòng cha ta vẫn yêu ta như vậy... hu hu hu... cảm động quá...