Vương gia giờ đã bấp bênh, phiêu diêu trước gió, sắp sụp đổ rồi.
Ít nhất thì bề ngoài có vẻ như đã quá muộn và không còn chút năng lượng nào để gây rắc rối cho Tả Tiểu Đa nữa.
Cả nhóm Tả Tiểu Đa lại đang tranh thủ thời gian để nỗ lực tu luyện trau dồi ở Thượng Kinh, vào ban ngày thì ra ngoài đi lang thang xung quanh, thu thập thông tin, xem xét tiến triển của tình hình, vào buổi tối thì mọi người đều kéo nhau vào Diệt Không Tháp luyện công.
Mọi người đều đang kìm nén, cạnh tranh lẫn nhau, so kè lẫn nhau.
So xem ai sẽ là người đột phá Phi Thiên muộn hơn. Giờ thì mọi người đều đang ở vị trí của điểm giới hạn...
Nói câu không hay ho lắm thì bây giờ cho dù có một người lớn tiếng nói câu gì đó, hoặc giả không kìm được mà thả rắm đều có khả năng trực tiếp xuyên qua cầu thiên địa, bước vào cảnh giới Phi Thiên!
Mà ai vào muộn nhất cũng đồng nghĩa nền tảng người đó sâu thâm hơn, gốc gác càng chất phác.
Tả Tiểu Niệm cũng đồng hành cùng việc luyện tập, hơn nữa mỗi ngày đều truyền cảm ngộ Phi Thiên cho mọi người.
Để tất cả mọi người, khi đang ở cấp độ đỉnh cao Quy Huyền, bước một nửa vào Phi Thiên, về cơ bản đã hiểu được cảm giác ở một cảnh giới tương quan với Phi Thiên, còn cả những cảm ngộ, cảm xúc...
Kết quả khi làm vậy đó là để cho mọi người khi đang ở giai đoạn này đã có thể bắt đầu tự mình phỏng đoán cảm giác đó, dần dần xác minh...
Theo như cách mà Bạch Vân Đóa nói với Tả Tiểu Niệm đó là: ở cảnh giới Quy Huyền, trong giai đoạn áp chế cuối cùng, có thể cảm ngộ được thế của Phi Thiên càng nhiều càng tốt, càng thâm sâu càng tốt!
Dựa trên điểm nhận thức này, mọi người đều đang ra sức nỗ lực theo hướng này.
Tả Tiểu Đa hiện cũng đã đạt đến giới hạn của mình.
Theo phán đoán của hắn, áp chế vào lúc này của hắn đã được khoảng bảy mươi lần, đây không chỉ là thành tích trước nay chưa từng có, mà còn là hạng giới hạn hiện tại của Tả Tiểu Đa!
Nhưng chuyện này không thể nói với người ngoài được, thậm chí cũng không thể nói với Tả Tiểu Niệm.
“Ta sắp đột phá rồi, thật sự đã đến mức cực hạn, không thể tiếp tục trấn áp được nữa...”
Tả Tiểu Đa than ngắn thở dài, hắn lặng lẽ bôi lên Cửu Tiêu Linh Tuyền Thủy, thực hiện bước chuẩn bị cuối cùng trước khi đột phá, liếc mắt thấy Tả Tiểu Niệm, trong lòng thầm cân nhắc, bây giờ mà đấu với Niệm Niệm mèo thì...
Những cái khác thì không dám nói, nhưng một kết quả hòa, chắc là có thể làm được, nhỉ?
Nhưng mà... khi đối mặt với Niệm Niệm mèo, hòa vẫn có nghĩa là thua.
Vì có rất nhiều nơi không thể đánh, rất nhiều chiêu không thể dùng, rất nhiều vũ khí không được đụng đến.
Vì vậy, phần thua thì khỏi phải bàn, mà loại bỏ đi những yếu tố này thì cái đang chờ đợi hắn vẫn là một trận ăn đánh điên cuồng bạo lực.
“Nếu muốn đánh bại hoàn toàn Niệm Niệm mèo, có lẽ phải tiến thêm một bước nữa. Phải cố gắng tu luyện đến Hợp Đạo mới có thể đạt được ước nguyện ấp ủ bấy lâu... có điều đến lúc đó rồi, tùy tiện chút đã có thể dồn nàng vào ba trăm sáu mươi tư thế khác nhau tùy ý...”
Tả Tiểu Đa sờ cằm, vẻ mặt say mê đắm chìm.
Mười ba người này mỗi ngày đều chiến đấu như heo trong Diệt Không Tháp, mỗi người phần lớn thời gian đều trong tình trạng mặt heo đầu lợn...
Nhưng thực lực của mọi người đều đang có xu hướng tăng nhanh.
Kể từ khi nhìn thấy căn phòng nhỏ của Tả Tiểu Đa, tất cả mọi người đều thay đổi thành như thế này: trên tường đều là tinh hồn ngọc thượng phẩm cực phẩm, gối ngủ... tất cả đều là tinh hồn ngọc cực phẩm... bất cứ lúc nào đều điên cuồng hút lấy năng lượng, tiến bộ cực nhanh.
“Đột phá thôi.”
Tả Tiểu Niệm nhìn Tả Tiểu Đa đang lén lén lút lút nhìn đánh giá mình, còn tưởng tên ngốc này đang lo lắng về chuyện đột phá: “Ngươi bây giờ đã đạt đến cực hạn nguyên khí mãn doanh rồi, đột phá là chuyện đương nhiên, không tồn tại, cũng không có bất cứ khả năng thất bại nào.”
Tả Tiểu Đa cười gằn, ta vốn chưa bao giờ lo lắng vấn đề không thể đột phá.
Ta là đang suy nghĩ về cách bày ra tư thế gì sau khi đánh thắng nàng...
Nhưng câu này tuyệt đối không thể thốt ra được: “Ừ, ta hiểu, đêm nay sẽ đột phá.”
Tả Tiểu Đa ngay khoảnh khắc hạ quyết tâm lại sinh ra một sự phấn khích không thể giải thích được.
Phi Thiên rồi!
Phi Thiên có nghĩa là gì?
Phi Thiên đồng nghĩa với... sự công nhận của mẹ, ta đã chính thức thoát khỏi hàng ngũ chó độc thân rồi!
Từ nay về sau, ta cũng sẽ... hahaha...
Vừa nghĩ vừa quan sát lui tới gương mặt cơ thể của Tả Tiểu Niệm, không kìm được mà không khống chế được sức mạnh của Viêm Dương chân kinh, rồi đột nhiên... nó bất nhã lồi ra...
Tiểu Tiểu đập cánh bay tới, tròn xoe mắt nhìn đũng quần của Tả Tiểu Đa, đột nhiên cảm thấy rất thần kỳ.
Này, ở nơi này sao lại mọc ra một khối gì đấy?
Thế là... theo bản năng cái mỏ nhỏ tiến lên mổ một hồi.
“Oái.”
Tả Tiểu Đa hét lên, sắc mặt cũng thay đổi, nắm lấy Tiểu Tiểu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con thỏ nhãi nhách này... ngươi... cmn ngươi... ta phải vặt hết lông của ngươi!”
Tả Tiểu Niệm đầu óc xoay chuyển rất nhanh, gương mặt đỏ bừng từ sớm vội quay người bỏ chạy: “Lưu manh!”
Tả Tiểu Đa vừa quay người đã lao ngay vào phòng, mở quần ra kiểm tra rồi thở phào một hơi. Cũng may Tiểu Tiểu chỉ là tò mò, không hề dùng sức, hơn nữa còn cách một lớp quần...
Thực sự không bị thương, chỉ là bộ dạng nảy lên đó...
Nếu như Tiểu Tiểu trực tiếp phun ra một hơi Thái Dương Chân Hỏa...
Tả Tiểu Đa rùng mình, chỉ vào Tiểu Tiểu tức giận nói: “Chỗ này, sau này không được mổ lên đó nữa! Hiểu chưa!”
Cơ thể Tiểu Tiểu bị Tả Tiểu Đa siết chặt trong tay, chỉ lộ ra một cái đầu đen nhọn, hai con ngươi lanh lợi đảo qua đảo về, vội vàng gật đầu, bộ dạng mơ hồ.
Oa Hoàng Kiếm biến thành một bóng ma bay tới bay lui, cả người toát ra cảm giác hả hê cười trên nỗi đau của người khác.
Ai dô, thất hoàng tử à thất hoàng tử, đợi đến một ngày ngươi tu luyện đã thành, mở khóa phong ấn, khôi phục trí nhớ... ngươi nhất định sẽ cảm thấy muốn chết...
Ấy thế mà lại mổ lên cái nơi đó... hihihi...
Nếu đến lúc đó lỡ mà ngươi có quên, ta nhất định sẽ nhắc nhở ngươi, để ngươi không bao giờ quên!
Đêm hôm đó, Tả Tiểu Đa đã sớm chuẩn bị một số lượng lớn vật liệu chất lượng cao, bắt đầu chuẩn bị thử đột phá cảnh giới Phi Thiên!