Hai hốc mắt Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đều đỏ hoe, đồng thời lắc đầu: “Không ấm ức, có lời nói này của người hôm nay, chúng ta chẳng có ấm ức gì cả.”
Đây là lời thật lòng.
Vốn dĩ trong lòng thực sự có chút oán hận: Hai người vốn là đỉnh cao thiên hạ, tài năng rất lớn, nhưng chúng ta, là con của hai người, lại không được hưởng một chút đặc ân nào...
Nhưng sau khi Tả Trường Lộ nói ra câu hai người họ phải ấm ức, thì chút oán giận kia trong lòng hai người trong nháy mắt cũng đã tan thành mây khói, không còn nữa.
Con nhà ai mà chẳng phải như vậy cơ chứ?
Lẽ nào con của những đại nhân vật thì nhất định phải được hưởng đặc quyền sao?
Ở đâu ra đạo lý đó chứ!
Cả hai người ngay lập tức đã thành công tự thuyết phục bản thân mình.
“Lúc đầu điều chúng ta quan tâm nhất là tư chất của Tiểu Đa và Phượng Mạch xung hồn của Tiểu Niệm.”
Nghĩ đến hai điều này, ngay cả Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ cũng thở dài, thổn thức không thôi.
Bởi vì hai điều này là chuyện mà hai người họ căn bản không thể giải quyết được trong khoảng thời gian đó.
Tư chất của Tả Tiểu Đa, ngay cả trình độ của hai vợ chồng họ hiện tại, cũng phải chờ tiến bộ thêm một bước lớn nữa mới có thể giải quyết được. Nhưng vấn đề của Tả Tiểu Niệm lại là cho dù có tiến thêm một bước tiến lớn, cũng không thể giải quyết được.
“Tư chất của Tiểu Đa, một phần là thuộc về bẩm sinh, cực kỳ cổ quái. Cho đến nay chúng ta vẫn chưa tìm được cụ thể đâu là nguyên nhân sâu xa, đây là chuyện bất đắc dĩ trước nhất. Cũng may là chính con đã bất ngờ giải quyết được...”
Tả Trường Lộ thở dài.
“Còn Phượng Mạch xung hồn của Tiểu Niệm, càng là cục Thiên đạo. Chúng ta cho dù có muốn can thiệp vào cục diện thì cũng không thể can thiệp được. Một khi muốn can dự vào, không chỉ là sẽ trực tiếp bị Thiên đạo nhằm vào, cũng khiến cho cục diện vốn đã nghiêng về phía bên kia, càng tệ hơn bảy phần.”
Tả Trường Lộ nói: “Đây là sự bất lực thứ hai.”
“Chúng ta đã cố gắng thử mọi cách để vượt qua các quy tắc, nhưng vẫn chỉ hạn chế để cho chú Ngô và chú Nam đến với danh nghĩa thăm hỏi Tiểu Đa, mỗi người đến một lần. Mà cục diện của Phượng Mạch xung hồn, là chú Nam của các con đã sắp xếp một vị cao thủ bí mật bảo vệ...”
“Nếu như Tiểu Niệm cuối cùng không thể vượt qua cục đó, người bí mật bảo vệ... sẽ hy sinh bản thân để cứu con ra ngoài, nhưng sau khi con thoát khỏi nguy hiểm, người đó sẽ bị tiêu diệt dưới sự trừng phạt của Thần hồn câu diệt... và chú Nam của con cũng sẽ phải đối mặt với sự truy sát của Thiên đạo, sống chết sẽ khó lường.”
Tả Tiểu Đa nghe xong thay đổi sắc mặt, xen vào: “Vậy nên lúc đó, chú Nam mới rời Nam quân và đến Thượng Kinh, định nhờ vào vận khí đại trận của Thượng Kinh để giành lấy một không gian lớn hơn để sinh tồn sao?”
Tả Trường Lộ nhàn nhạt đáp lời: “Ừm, kế hoạch là vậy. Con có được chân truyền về thuật Vọng Khí của lão hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt. Đương nhiên biết được mức độ tàn sát khủng khiếp của Thiên đạo diệt sát. Trên thế giới này, chỉ có duy nhất Thượng Kinh chi địa, quần long hỗn tạp chi địa mới có thể dần dần che khuất Thiên đạo Pháp Nhãn! Đây cũng chính là chút sắp đặt hết lòng hết sức của mẹ con và ta dành cho Tiểu Niệm.”
“Ngoài hai chuyện này ra, đều là những chuyện nhỏ nhặt, tầm thường không đáng nhắc đến.”
Tả Trường Lộ cầm tách trà lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Sau đó là những chuyện khác của con... Ta cũng sẽ kể cho các con nghe một chút.”
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đều chăm chú lắng nghe lời kể lại của Tả Trường Lộ,.
Bạch Vân Đóa bên cạnh vẻ mặt tràn đầy vẻ khâm phục.
Quả nhiên, con trai con gái không giống đồ đệ, nếu như đổi lại thành ta và Tiểu Hổ, làm sao có thể nhận được loại đãi ngộ này... Đừng nói đến giải thích, không bị đánh cũng đã là may lắm rồi...
Nhưng nhìn Tả Trường Lộ vừa giải thích vừa cảm thấy không thoải mái từ đó không ngừng đánh Tả Tiểu Đa…
Trong lòng Bạch Vân Đóa cũng từ từ bình tâm trở lại.
Cuối cùng...
Tả Tiểu Đa bùng nổ, sờ sờ đầu ngẩng đầu lên: “Cha! Xin cha giải thích cho hai chúng ta, trong lòng người không thoải mái ta có thể hiểu được, cha đánh chúng ta con cũng có thể hiểu được... Nhưng tại sao chỉ đánh mình ta? Sao người không đánh Niệm Niệm mèo chứ? Người đây là đang phân biệt đối xử!”
Tả Trường Lộ chậm rãi nói: “Niệm Niệm bây giờ là con dâu. Ta thân là cha chồng, há lại có thể động tay đánh con dâu? Trên đời này làm gì có đạo lý như vậy chứ?
Tả Tiểu Đa tức giận nói: “Lúc đánh thì coi nàng là con gái, đánh xong thì coi là con dâu người cũng không muộn. Niệm Niệm mèo là con dâu của người, ta vẫn là con rể của người. Có cha vợ nhà ai như người không?”
Tả Tiểu Niệm: “? ??”
Đùng!
Tả Tiểu Đa nhận thêm một đòn nữa: “Câm miệng! Có người chồng nào như ngươi thế này! Lại ném vợ mình ra để chịu trận thay sao, này là đánh còn ít quá đây mà.”
Nhưng Ngô Vũ Đình cũng đã hạ thủ.
Tả Tiểu Đa phải im lặng và quay lại nhìn Tả Tiểu Niệm, chỉ thấy Tả Tiểu Niệm bĩu môi và quay mặt đi, không để ý đến hắn.
“Hỏng rồi... đắc tội rồi...”
Tả Tiểu Đa vỗ đùi, biết mình nói bậy, hối hận muốn đập đầu vào tường.
“Cha mẹ, đây không phải là người hại ta sao...”
Tả Tiểu Đa u oán vô hạn: “Ta sắp đột phá Phi Thiên rồi, đột phá Phi Thiên rồi ta có thể động phòng rồi... chỉ là lúc này các người lại đào một cái hố khiến ta đắc tội với nàng ấy... Làm thế nào đây?"
“Thích làm gì tùy ngươi.”
Ngô Vũ Đình khoanh tay, nhẹ nói: “Ta từ nhỏ đã đặt con dâu vào trong chăn cho ngươi rồi, nếu ngươi như thế này còn không giải quyết được... Vậy thì ngươi cũng không có tác dụng gì nữa, đi tự cung luôn đi!”
Tả Tiểu Đa sững sờ: “...”
“Mẹ!” Tả Tiểu Niệm gọi một tiếng.
Tả Trường Lộ giải thích mọi chuyện một cách ngắn gọn nhất, phu thê hai người cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Không phải là phải giải thích với Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, mà là bao nhiêu điều đè nén trong lòng, cũng là những vất vả, nói ra các con hiểu, còn bản thân cũng vơi bớt đi phần nào nỗi đau trong lòng, khiến cho tâm trạng cũng trở nên ổn định hơn.
Tả Trường Lộ kể câu chuyện bằng một giọng vô cùng bình thường không chút văn vẻ những chặng đường Hóa Sinh Hồng Trần mà hai người họ đã trải qua cho tới nay.