Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm nghe xong sóng lòng trào dâng, suy nghĩ rất lâu.
Nuôi dạy một đứa trẻ, từ nhỏ đến lớn phải trải qua bao nhiêu chuyện?
Nếu như những chuyện này có thể được tóm tắt lại không?
Sinh ra, trong lòng ngập tràn niềm hân hoan vui sướng, ốm đau, mặt ủ mày chau; sớm nhớ chiều mong, không thể tu luyện, đau lòng xót dạ, có thể tu hành, thấp thỏm lo âu lo lắng sống chết, đi học, ngẩng đầu trông đợi mỏi mắt chờ mong, có mệt mỏi không? Có đau khổ không? Có đau không?
Khi tụt lại phía sau thì hận không thể rèn thành thép, có tiến bộ thì có mệt quá không? Đặc biệt là nuôi một cặp võ giả như Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa...
Có thể tu luyện, mỗi người đều là nhất đẳng thiên tài, tư chất vượt trội, nhưng... đối mặt với mối nguy sinh tử cũng nhiều hơn, không dám nói cũng không dám hỏi, chỉ có thể chờ đợi quay trở về...
Bản thân rõ ràng là có những bản lĩnh lớn đại thần thông hết sức cao cường, nhưng lại không sử dụng được, chỉ có thể trông chờ vào sự cố gắng của chính đứa trẻ... Phượng Mạch xung hồn... Là chuyện nguy hiểm đến dường nào, là cục diện đáng sợ đến dường nào!
Cha mẹ đã sớm biết về Phượng Mạch xung hồn, và Phượng phủ phong ấn trong thư phòng, chỉ chờ ngày phá cục trùng tiêu...
Trong đó đủ thứ suy nghĩ, vạn sự an bài, tính toán vô số… đều là tâm tư của cha mẹ, thật sự lao tâm khổ trí!
Hai mắt Tả Tiểu Niệm đỏ hoe, nước mắt sắp chảy cả ra rồi.
“Cha mẹ, cám ơn hai người.”
Hai người cùng nhau đứng lên, cung kính khom mình hành lễ. Chút uất hận cha mẹ đã giấu kín thân phận trong lòng, không biết đã bay đi đâu mất.
Ngô Vũ Đình hai mắt đỏ bừng, nhưng chỉ thở dài: “Đối với cha mẹ mình mà cũng phải nói lời cảm ơn sao?”
"Cần chứ.”
Tả Tiểu Niệm và Tả Tiểu Đa đồng thanh nói: “Trước giờ cha mẹ chưa hề nợ chúng ta, chỉ có chúng ta nợ cha mẹ. Dù chúng ta không thể làm gì cho hai người, nhưng lời cảm ơn này, chúng ta nhất định phải nói.”
Trong lòng Tả Tiểu Đa càng cảm khái sâu sắc, nói: “Bây giờ nghĩ lại con đương nhiên là đã kỳ ngộ rất nhiều trắc trở, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại, nếu như không có cha mẹ sớm bố trí tài nguyên nhân mạch, dựa vào chút cố gắng của con và một chút may mắn, đời nào lại có thể thăng tiến được như ngày hôm nay, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.”
“Cha mẹ tuy rằng nhìn thì như không làm được gì cho ta, nhưng trên thực tế cái gì cũng làm cho ta cả.”
“Không có cha mẹ sẽ không có sự viện trợ của chú Nam, không có cha mẹ sẽ không có sự viện trợ của chú Ngô, không có cha mẹ chị dâu Vân Đóa há lại xoay sở cho con nhiều bột phấn Tinh Hồn Ngọc đến vậy... Không có cha mẹ sẽ có rất nhiều rất nhiều thứ chẳng đến lượt của chúng ta.”
Tả Tiểu Đa nghiêm túc nói: “Vì vậy, cha, mẹ, cảm ơn hai người!”
Tả Trường Lộ hài lòng nói: “Thực sự, ta và mẹ con đã rất hài lòng rồi. Hầu hết các bậc cha mẹ đều đã làm hết sức mình. Nhưng con cái vẫn không thành tài, vẫn đành phải có lỗi, con và Niệm Niệm đã khiến chúng ta cảm thấy rằng chúng ta đơn giản là một trong những người giỏi nhất trong hàng ngũ các bậc làm cha làm mẹ, đáng để tự hào.”
Nói câu này, Tả Trường Lộ than thở một hơi dài.
Tả Tiểu Đa có thể cảm nhận được điều này, Tả Trường Lộ đang rất vui mừng, chỉ cảm giác được rằng những cực nhọc, vất vả bấy lâu nay phút chốc chẳng đáng là gì.
Liếc nhìn Tả Tiểu Đa một cái, thầm nói trong lòng, tiểu Cẩu Đát cũng đã bỏ lỡ điều tương tự, chính là cơ duyên của cha nuôi ngươi. Nếu như không có mưu kế của Lão Tử thì ngươi đã không gặp may mắn có được thiên hạ đệ nhất đại sát khí chùy pháp.
Tất nhiên, nếu như không có Lão Tử thì Hồng Thủy kia đã không gặp may mắn như vậy, vô cớ nhặt được một đứa con trai nuôi và một đứa con gái nuôi.
Tả Tiểu Niệm cuộn thân người mềm mại lại và cuộn người vào trong vòng tay của Ngô Vũ Đình.
Bây giờ chuyện chính đã nói xong rồi, đương nhiên có thể làm nũng rồi.
Tả Tiểu Đa giương mắt liếc nhìn, cũng muốn làm nũng tỏ vẻ dễ thương, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, dứt khoát quyết định từ bỏ cách nghĩ viễn vông và không lý trí này.
Nếu thật sự không đúng lúc tiến tới, e rằng chờ đợi hắn sẽ là trận đòn hỗn hợp nam nữ tàn bạo và vô nhân tính.
“Về chuyện đột phá của con...”
Sắc mặt của Tả Trường Lộ đột nhiên trở nên nghiêm túc, Ngô Vũ Đình đang ôm lấy Tả Tiểu Niệm cũng trở nên nghiêm túc.
“Đột phá của con phải tiến hành bên ngoài, và tiếp xúc với Thiên Đạo Khí cơ thì mới có thể đột phá. Về điểm này, ông ngoại con kiên trì không sai chút nào.”
Tả Tiểu Đa khó hiểu nói: “Tuy rằng ông ngoại đã có giải thích rồi, nhưng con vẫn không hiểu, Niệm Niệm mèo tại sao lại có thể...”
“Niệm Niệm khác với con, ngoại trừ sự khác biệt về thể chất...”
Tả Trường Lộ nhẹ nói: “Còn có một lý do khác quan trọng hơn - Quần long đoạt mạch lần này cùng với Phượng Mạch xung hồn lần trước của Niệm Niệm giống hệt nhau.”
“Nói cách khác, trong cục này, phần chúng ta có thể tham gia vẫn còn hạn chế.”
“Cục Thiên Đạo?”
Tả Tiểu Đa trợn tròn mắt. Lại là cục Thiên Đạo sao?
“Ta thậm chí còn hoài nghi rằng cục này là sự tiếp nối của cục Phượng Mạch xung hồn.” Tả Trường Lộ nói.
“Tiểu Đa, con tinh thông thuật Vọng Khí của lão hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt, trình độ khá uyên thâm, lại có tương pháp thần thông thần kỳ khó đoán, ở thuật Vọng Khí, được trời hậu đãi, nhưng suy nghĩ kỹ, cục Phượng Mạch xung hồn cục ngày đó nếu như không có dị tượng Hỏa Long lao lên, bảo vệ Phượng Hoàng, liệu Phượng Hoàng tiếp sau đó có thể bình lặng bay lên không, chính là ngày chưa định. Từ đầu đến cuối kết thúc, Hỏa Long xoay quanh, bảo vệ tứ phía, để cho Phượng Hoàng không bị phân tâm, tập trung tinh thần bay vút lên. Đây có phải không bàn mà hợp ý nhau không?”
“Không bàn mà hợp ý nhau? Ý cha là, điều này không bàn mà hợp ý với số phận của hai chúng ta.” Tả Tiểu Đa kinh ngạc nói.
Tả Trường Lộ tựa như một lời đánh thức người trong mộng, suy nghĩ trong quá khứ của Tả Tiểu Đa chợt hiện về, lời nói của Tả Trường Lộ tuy ngắn gọn nhưng đều nhắm thẳng vào điểm mấu chốt, đúng vậy, tuy rằng tình huống của Phượng Xung Hồn cực kỳ nguy cấp, nhưng phần lớn áp lực, trên thực tế, tất cả đều là do Tả Tiểu Đa lên kế hoạch trù tính thiết lập cục diện.
Xúi giục nhân lực của các bên, đối phó với thế lực lượng mỗi bên, biến tình hình khủng hoảng ban đầu thành tình thế có lợi cho bản thân, đây mới là thành công cuối cùng.