Đúng như dự đoán, Tả Trường Lộ phát giận, quát lên: “Hiện tại Du gia vậy mà lại biến thành cái bộ dáng này rồi? Tối nay gọi chị gái nuôi kia của ngươi tới đây dập đầu, sau đó cho ra khẳng định chắc chắn. Truyền lời của ta, cọc hôn sự này ta không đồng ý. Gia tộc Du thị đẳng cấp quá thấp, sao với được con gái nhà ta!”
“Sư phụ!”
Bạch Vân Đóa ùm một tiếng quỳ xuống: “Du ca cũng không dễ dàng gì…”
“Việc này không liên quan gì đến Du ca của ngươi, lại không cảnh cáo một chút, những hậu bối kia Du gia không chừng sẽ trở nên giống Vương gia.”
Tả Trường Lộ nói: “Còn nữa, Vân Đóa, Bạch gia nơi ngươi xuất thân cũng nên lấy đó mà làm gương,”
“Chúng ta ác chiến một đời không phải là để cho gia tộc của mình tác oai tác quái cưỡi lên đầu lên cổ người khác. Nếu chỉ có vậy thì thôi đi, đám hậu bối khốn kiếp này ai nấy đều bị chiều hư, còn ra thể thống gì! Việc chỉnh đốn các gia tộc lớn, lấy Du gia làm khởi đầu!”
Bạch Vân Đóa dẫn lửa thiêu thân khom thân nghe chỉ dạy, vẻ mặt đồng cảm, đồng cảm cho Du Đông Thiên.
Du đại ca, ta đã tận lực rồi, ngươi tự cầu nhiều phúc đi.
Tối hôm đó.
Trong viện của Tả Tiểu Niệm, Tả gia lại mở gia yến đã lâu chưa mở.
Bữa tiệc này đương nhiên là tổ chức cho chị em kết nghĩa là Tả Tiểu Niệm và Mặc Huyền Y và cuộc gặp mặt giữa người lớn của hai nhà.
Tin tức này đối với thành Thượng Kinh mà nói thì không quan trọng, tổng cộng cũng chẳng có mấy người biết.
Nhưng mà Du Tiểu Hiệp vẫn luôn mặt dày đi theo Mặc Huyền Y tất nhiên là biết việc này.
Buổi chiều hắn đã về nhà.
Mặc Huyền Y muốn dẫn theo cha mẹ đến tiểu viện Tả gia, buổi tối nhất định không có thời gian, hơn nữa buổi chiều còn ăn vận trang điểm, hiển nhiên càng không có thời gian để ý tới tên mập này rồi.
Rời khỏi Mặc Huyền Y, tên mập cảm thấy rất là nhàm chán, không còn nơi nào khác muốn đi cả vì vậy liền buồn thiu quay về gia tộc.
Mà lúc về nhà, hắn ngoài ý muốn và rất đỗi kinh ngạc phát hiện các lão tổ tông đều có mặt đầy đủ, không có ai đi bế quan hay nghỉ ngơi gì cả.
Kể từ sau ngày hôm qua hắn gì kia, dường như các lão tổ tông ai nấy đều bắt đầu trở nên nhàn rỗi.
Mỗi lần trở về đều thấy các lão tổ tông từng người đều chắp tay sau lưng đi lại trước mặt hắn, hơn nữa bất kể hắn có trốn tránh thế nào thì cũng đều có thể vô tình gặp được: “Ê, Tiểu Hà Mễ, đối tượng kia của ngươi như thế nào rồi?”
Du Tiểu Hiệp cảm thấy, không phải là bọn họ đều điên hết rồi đấy chứ?
Trước kia hết sức phản đối, hiện tại giống như chỉ sợ hắn không theo đuổi được, không với cao được hay sao ấy.
Chuyển biến như vậy thật sự khiến hắn hết sức khó hiểu.
Chẳng qua, theo cảm nhận tự thân của hắn, đãi ngộ hiện tại của hắn dường như tốt hơn trước kia rất nhiều.
Kể từ khi bước chân vào cửa đến hiện tại, đã có bảy người lớn hỏi hắn: “Ơ kìa tiểu mập, đối tượng kia của ngươi sao rồi?”
Ai nấy đều giả vờ vô tình cố ý, vừa khéo gặp mặt, dáng vẻ kiểu “ôi chao có duyên quá” buột miệng hỏi thăm, như có phụ họa, hoàn toàn chẳng có vẻ gì là trùng hợp cả, nhiều nhất cũng chỉ hơi khác nhau cách dùng từ đặt câu thôi.
Du Tiểu Hiệp ngay từ đầu còn có vẻ được sủng ái mà lo sợ, sau đó bắt đầu dần dần cảm thấy có gì đó sai sai, cuối cùng chỉ còn cảm thấy sợ hãi.
Bởi vì trước mặt hắn lắc lư những mười mấy ông lão chắp tay sau lưng dạo qua dạo lại, vô cùng rõ ràng, những người này đều đang đợi “ngẫu nhiên gặp mặt” với hắn.
Rốt cuộc chuyện này là sao? Đến cùng là hắn đã bỏ lỡ chi tiết nào rồi hay sao?
Du Tiểu Hiệp sắp nghĩ nát cả óc ra rồi nhưng vẫn mờ mịt không hay biết gì như cũ.
Rốt cuộc, rốt cuộc…
Một ông lão có vẻ như là “vô ý” phát hiện ra Du Tiểu Hiệp, rất là thuận miệng phụ họa tiện mồm hỏi một câu: “Ôi chao, Hà Mễ, đối tượng kia của ngươi thế nào rồi.”
Du Tiểu Hiệp lập tức đau cả răng, các người ai cũng đều giống như máy nhại ý, rốt cuộc là muốn gì?
Khổ nỗi thân phận của những người trước mặt và hắn có cách biệt lớn, cho nên chỉ có thể âm thầm tức giận, không còn cách nào khác mà buồn bực trả lời một câu: “Cũng tàm tạm…”
“Tàm tạm là không có được.”
Ông lão có thân phận khác với người thường này chính là ông nội của Du Tiểu Hiệp, ông nội ruột đương nhiên càng có quyền hạn đặc biệt hơn những người khác, ông dứt khoát hạ lệnh: “Ngươi đừng đi, nói tình hình với ta trước rồi hẵng đi.”
Vừa nghe thấy vậy nhất thời trong hoa viên, trong vườn, bên cạnh thủy tạ, bên cạnh giả sơn, dưới hành lang, trước cửa phòng, trong đại sảnh, …
Một loạt các ông cụ ai nấy đều giả vờ không có việc gì khoan thai bước tới.
Nói chung, trong chốc lát, bên cạnh Du Tiểu Hiệp quay kín một đống người.
Những người đến muộn đều không cần tìm cớ: “Ôi, sao chỗ này tập trung đông người thế? Các ngươi đang làm gì vậy? Có tin tức lớn gì sao?”
Vì vậy đúng lý hợp tình sáp lại, đôi mắt nhìn chăm chú vào Du Tiểu Hiệp không chớp lấy một cái.
Rất rõ ràng, các tổ tông rất là quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của hậu bối trước mắt này.
“Nói xem nào, trước mắt đến cùng là tiến triển đến đâu rồi?”
Ông nội của Du Tiểu Hiệp cậy già lên mặt, lợi dụng thân phận ông nội này của mình tóm chặt lấy tên béo, cường thế tra hỏi.
“Vẫn vậy thôi ông nội.”
“Vẫn như vậy là như thế nào?”
“Thì vẫn là không nóng không lạnh như trước, haizzz…”
“Sao vẫn chưa đâu vào đâu hả? Sao ngươi không chủ động thêm chút nữa?”
“Nếu thái độ theo đuổi của ta còn chưa tính là chủ động thì quả thật ta không biết thế nào mới gọi là chủ động nữa, khổ nỗi bầu không khí giữa chúng ta vẫn cứ không nóng không lạnh…”
Du Tiểu Hiệp thở dài: “Ông nội, các ngươi có thể đừng quan tâm đến chuyện này nữa được không? Ta khó khăn lắm mới thật lòng yêu đương một lần, mấy trăm ông lão theo sau thì còn ra thể thống gì nữa?”
“Nghiệp chướng! Chúng ta đang quan tâm ngươi, hỏi một câu thì có làm sao?”
“Đúng vậy, lão phu còn mấy năm nữa là đi rồi, hỏi một câu thì chết ai?”
“Đúng vậy, lão phu đã từng này tuổi đầu rồi, muốn Tiểu Hà Mễ tìm cháu dâu cho ta xem thì có làm sao?”
“…”
Trong lúc nhất thời, Du Tiểu Hiệp chỉ cảm thấy không còn sức mà phỉ nhổ nữa rồi, có lý không nói được, khó mà phân trần.