Từ mấy trăm mấy nghìn năm trước các ngươi đã có dáng vẻ này rồi, đến hiện tại vẫn mạnh khỏe minh mẫn như trước, phỏng chừng mấy trăm mấy nghìn năm sau đến ta cũng không còn nữa rồi thì các ngươi vẫn cứ khỏe mạnh, vậy mà còn phải nói như vậy với con cháu đời sau, thật là thua thiệt cho các ngươi hiện tại phải mặt dày nói ra những lời này.
“Rốt cuộc tình hình ra sao rồi?”
“Mau nói, chúng ta đều là người từng trải, nói sao cũng có thể nghĩ kế giúp ngươi.”
Thế là, đợi sau khi Du Tiểu Hiệp kể ra, các ông lão ai nấy đều thổi râu trừng mắt.
“Làm gì có ai yêu đương như ngươi bao giờ? Ngươi bị ngốc chắc?”
“Bộp chà bộp chộp.”
“Ngu ơi là ngu.”
“Ngươi phải thế này…, sau đó lúc nên hôn thì hôn, lúc nên sờ thì…, sao mà lại ngô nghê thế không biết.”
Một đám lão đầu tử vây quanh Du Tiểu Hiệp, cùng nhau giáo huấn!
“Ngươi thật là... ngươi còn có mặt mũi mà nói ngươi là con cháu Du gia, lại còn là gia chủ tương lai, đến yêu đương cũng không làm được...”
“Không phải là vấn đề có biết yêu đương hay không, vấn đề này của ngươi nếu đặt trên người tra nam thì đã sớm được giải quyết rồi. Ngươi nói xem, điều kiện của ngươi cũng không đến nỗi nào, sao lại không bằng một tra nam thế này?”
“Phụt phụt phụt, ngươi đang nói cái gì thế, thật sự thành tra nam rồi thì sao mà được? Đừng đem thời niên thiếu của ngươi ra dạy hư Tiểu Hà Mễ...”
“Ai nói không phải chứ...”
Sau đó một đám lão đầu tử liền bắt đầu kể lể lịch sử tán gái đã qua của mình, hi vọng Du Tiểu Hiệp có thể rút ra được kinh nghiệm từ một câu nói nào đó, nói đến mức có thể gọi là nước miếng bay tung tóe...
Du Tiểu Hiệp lại vô cùng đau đớn, mặt như đưa đám...
Ông trời ơi, cứu con với... con làm gì có mặt mũi nói chuyện tán gái cùng một đám lão tổ tông ở đây chứ...
Một đám lão đầu nói đến mức nước miếng bay tán loạn, trên mặt tràn đầy vẻ hận rèn sắt không thành thép, Du Tiểu Hiệp bây giờ đã ôm được Mặc Huyền Y về, điên long đảo phượng, vượt qua biển cả khó khăn, mây mưa vu sơn, ha ha…
Du Tiểu Hiệp đứng hình, như rơi vào sương mù, hoàn toàn không hiểu được đã xảy ra chuyện gì...
“Đúng rồi, bây giờ ngươi làm cái gì cũng chưa đâu mà đâu, vợ cũng chưa theo đuổi được, sao quay lại sớm như vậy? Thái độ này của ngươi là không được!”
Ông nội Du Tiểu Hiệp rất không vui nói: “Bây giờ mới mấy giờ? Trời còn chưa tối nữa... Sao ngươi đã về rồi? Theo lý mà nói, trời tối rồi... thì càng không nên quay về mới đúng... Ngươi thì hay rồi, giờ này đã về đến nhà...”
Mấy lão đầu tử khác lập tức tỉnh ra: “Đúng vậy, đây là dáng vẻ đang yêu đương của ngươi à? Thái độ cứng rắn ngày trước của ngươi đâu? Sự bền bỉ của ngươi đâu? Sự quật cường của ngươi đâu?”
“Thật là mất mặt!”
“Nào có dáng vẻ đang theo đuổi con gái nhà người ta chứ.”
“Không phải đều là hoa tiền nguyệt hạ anh anh tôi tôi sao? Ngươi về sớm như vậy, nguyệt hạ thế nào đây? Ta hỏi ngươi nguyệt hạ phải làm sao?”
“...”
Cả đám lão đầu đều tức giận, cảm thấy Du Tiểu Hiệp quá không để tâm rồi, hắn sao lại có thể theo đuổi con gái nhà người ta một cách qua loa đại khái như thế chứ?
Theo đuổi không phải là nên... gì đó gì đó với gì đó à?
Du Tiểu Hiệp đối mặt với cơn giận như thủy triều, cả mặt ngu ngơ nói: “Ta cũng không có cách nào cả, tối nay Huyền Y có việc... Tối hôm nay cha mẹ Tả lão đại trở về, hai nhà gọi điện hẹn nhau ăn bữa cơm... Tả gia chuẩn bị gia yến, Huyền Y phải chuẩn bị quà tặng, trang điểm gì gì đó, chuẩn bị buổi tối đi dự tiệc, liền bảo ta đi về, các ngươi nói ta không về sớm thì còn có thể làm gì?”
“Cha mẹ Tả lão đại quay về rồi?” Chỉ trong nháy mắt, một đám lão đầu tử ngây ra như phỗng.
“Tối nay hai nhà gặp mặt dập đầu quyết định mối quan hệ?”
“Gia yến tối nay?”
“Gia yến Tả gia? !! !”
“Gia yến... trong truyền thuyết? !! !”
Một đám lão đầu nhất thời nhịn không nhịn nổi, đồng loạt nín thở.
Trong phút chốc, cả đình viện im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi, mọi âm thanh đều biến mất!
Cảm giác yên lặng cực độ đột ngột xảy ra này khiến Du Tiểu Hiệp đột nhiên sinh ra loại cảm giác hít thở không thông vi diệu, hắn hoảng sợ nhìn quanh bốn phía, đều làm sao thế này... sao lại đột nhiên... đều đứng im bất động vậy?
Hơn nữa mặt ai cũng có một biểu tình như quỳ lạy là đang có chuyện gì?
Rất lâu rất lâu sau...
“Ông nội...” Tiểu Hà Mễ rụt rè gọi một câu.
“Được rồi được rồi được rồi...” Vài lão đầu răng trên răng dưới đang run cắn và nhau hồi hồn lại, mặt như ăn trộm, đều cảm thấy được vừa nãy mình dường như đã trải qua cả một thế kỷ...
“Gia yến...”
Lão tổ tông già nhất cả mặt đều là vẻ mê mẩn, trong mắt xẹt qua vẻ mơ ước, thậm chí còn toát ra ánh sáng.
Đó là một loại...
“Nếu ta có thể tham gia buổi gia yến này... cho dù có là dâng tặng toàn bộ những năm tháng còn lại của đời mình ta cũng nguyện ý...”
Vài lão đầu chép miệng, chìm vào ảo tưởng.
Lại qua một lúc rất lâu rất lâu...
Cuối cùng mới có một lão đầu hoàn hồn lại: “Không đúng, Tiểu Hà Mễ, buổi gia yến này, theo lý mà nói, ngươi cũng có thể tham dự, Mặc Huyền Y không mời ngươi à?”
Du Tiểu Hiệp sờ đầu, nói: “Nàng có mời ta, bảo ta đi cùng với nàng, nhưng ta cảm thấy loại thời điểm này ta ở đó thì rất là ngại ngùng.. không biết nên tham dự bằng thân phận gì, vì vậy nên đã từ chối rồi, sau đó Huyền Y đuổi ta đi...”
Từ chối rồi...
Từ chối... rồi...
Từ... chối...
Trong phút chốc, cả đám lão đầu tư chỉ cảm thấy có một đám quạ đen vừa kêu quác quác vừa bay qua trên đỉnh đầu.
Chỉ trong nháy mắt...
Phụt!
Có một lão đầu ngửa mặt lên trời ngã nhào xuống đất, chân tay co quắp...
“Ngươi ngươi ngươi ngươi...”
Ngón tay lão tổ tông chỉ vào mặt Du Tiểu Hiệp, hơi phát run: “Ngươi... ngươi thật là có tiền đồ... người trên đời này có thể từ chối tham dự gia yến, có lẽ cũng chỉ có mỗi ngươi thôi... người đầu tiên từ xưa đến nay... ngươi đã mở khóa ra một thành tựu mới đấy!”
“Quả thật là mở ra một lịch sử mới...”
“Thành tựu này, há chỉ là chưa từng có, ngày sau cũng không bao giờ có nữa!”
“Thật là cứng như sắt...”
“Đúng thật đúng thật...”
Du Tiểu Hiệp: “......”
Hắn làm sao cũng không hiểu nổi như này là như thế nào, từng người một, đều điên hết rồi à...
“Ngươi mau gọi điện thoại, bây giờ gọi luôn, cứ nói, ngươi quay về thật ra là để chuẩn bị quà tặng, ngươi vẫn đi cùng.” Ông nội Du Tiểu Hiệp vội vàng thúc giục.
“... Không được tốt lắm đi...” Du Tiểu Hiệp tràn đầy không tình nguyện.
“Mau lên!”