Lão đầu trực tiếp tức giận, phát hỏa nói: “Mau lên!”
“Sao ngươi lại yên tâm như thế, để một mình Huyền Y đi qua đó! Nàng cũng không phải xuất thân đại gia tộc, ngộ nhỡ có chỗ thất lễ thì sao? Đây là yến tiệc nhận thân đó, trường hợp trọng đại biết bao nhiêu! Dù sao thì ngươi cũng là người mà gia tộc chúng ta bồi dưỡng ra, những chuyện như này dù gì thì cũng phải hiểu biết nhiều hơn Huyền Y chứ?”
Một đám lão đầu tìm ra vô số lý do trong nháy mắt.
“Hơn nữa, ngươi là bạn trai của Huyền Y, lẽ nào ngươi không nên để cha nuôi mẹ nuôi của các ngươi kiểm tra vào lúc này?”
“Thời điểm trọng đại như này, thế mà ngươi lại trốn mất, hành động này của ngươi có gì khác với lính đào ngũ?”
“Đây quả thực là sự sỉ nhục của Du gia chúng ta, đồ đào binh này!”
“...”
Dưới sự điên cuồng công kích của một đám người, Du Tiểu Hiệp cũng dần dần cảm thấy bản thân mình tội ác tày trời. Cái gọi là ngàn người chỉ trích, không có tội cũng thành có tội, đại khái chính là bầu không khí này, chính là cảm giác này.
Vì vậy hắn vội gọi điện thoại cho Mặc Huyền Y.
Mặc Huyền Y ngược lại thì không nói gì cả, chỉ nói đúng một câu, vậy ta đợi ngươi đến.
Vì vậy...
Chỉ trong vòng vài giây, đám lão đầu đã nhanh chân nhanh tay chuẩn bị vô số lễ vật, để Du Tiểu Hiệp đều mang đi hết.
Có vài thứ trong đó, Du Tiểu Hiệp nhớ đến rõ ràng rành mạch, rõ ràng là đồ gia truyền của Du gia, ngày trước hắn chỉ muốn nhìn một chút cũng đều có thể bị đập cho một trận. Vào giờ phút này thì lại trực tiếp đưa cho hắn nhét hết vào không gian giới chỉ.
Mà sự thật còn quá đáng hơn so với tưởng tượng của Du Tiểu Hiệp, toàn bộ những đồ vật trong mười thứ hạng đầu ở tàng bảo khố của Du gia, không thiếu một cái nào, toàn bộ đều đưa cho Du Tiểu Hiệp mang đi rồi.
Du Tiểu Hiệp cái gì cũng không biết đã ngơ luôn rồi.
Hắn chưa bao giờ nghĩ đến, hắn là gia chủ Du gia thế mà lại có ngày bị bảo bối đập ngất... nhưng hôm nay trực tiếp bị đập đến ngơ ngác!
Một tiểu mập mạp đang ngất ngư ra khỏi nhà trong một rừng tiếng thúc giục liên tục, giống như đằng vân giá vũ chạy như bay ra ngoài, trong đầu một mảnh mơ hồ...
May mà hộ vệ Du gia vẫn còn tỉnh táo, quen cửa quen nẻo đưa hắn đi thẳng đến nhà Mặc Huyền Y.
Chưa đến hai phút đã đến nơi, Du Tiểu Hiệp vẫn chưa tỉnh táo lại, vẫn đang ngơ ngơ ngác ngác.
“Sao đến nhanh thế!” Mặc Huyền Y bị dọa một trận, luôn cảm thấy như kiểu vừa cúp điện thoại, Du Tiểu Hiệp đã xuất hiện ở đây luôn rồi.
Giống như còn nhanh hơn cả một lần đi vệ sinh...
Nếu không phải nàng vốn đã biết cái tên này tính tình bại hoại, ngoài ăn cơm thì chẳng biết gì cả thì nàng gần như cho rằng gia hỏa này tu vi tiến bộ, thế mà lại có thể xé rách không gian, trực tiếp đến đây đấy...
“Ta đến cùng nàng đi gia yến...”
Du Tiểu Hiệp ngơ ngác nói.
Mặc Huyền Y cảm giác thần kinh của cái tên này giống như không được bình thường cho lắm, nhưng cũng không nghĩ nhiều.
Thay đổi vài bộ quần áo, sau đó giúp cha mẹ trang điểm chải chuốt một chút, rồi một nhà ba người cùng nhau đứng trước gương nhìn, để Du Tiểu Hiệp tư vấn góp ý: “Như này có được hay không?”
Du Tiểu Hiệp hồn vía lên mây: “Được... được... quá được rồi...”
Trên thực tế hắn đến giờ vẫn hai mắt vô hồn, cái gì cũng không nhìn được vào mắt...
“Vậy chúng ta đi thôi.”
“Đi.”
“... Ngươi có đi hay không... Hôm nay ngươi làm sao vậy?” Mặc Huyền Y nhìn Du Tiểu Hiệp một cách kỳ quái.
Người này sao lại biến thành một tên ngốc rồi?
Bạn trai như này làm sao mà ra tay cho được!
“Ồ, ồ, ồ...”
Du Tiểu Hiệp ngơ ngác xoay người, đột nhiên vọt tới trước vòi nước, vặn ra, vốc nước tưới lên đầu.
“Ta luôn cảm thấy hai hôm nay ta đang nằm mơ... tất cả đều không chân thực... đâu đâu cũng là huyền huyễn, hoặc là ma huyễn!”
Mặc Huyền Y:...
...
Mãi cho đến lúc thật sự bước ra khỏi cửa thì đã là nửa tiếng sau.
Đoàn người dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, hứng thú dào dạt nhưng tâm tình lại có chút thấp thỏm ra khỏi cửa.
Mặc Huyền Y biết Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm thật ra chính là gia đình bình thường trong thành Phượng Hoàng, nàng rất nắm chắc điểm này.
Vì vậy, nàng cảm thấy bản thân chỉ cần phải tôn kính một chút, thể hiện như bình thường là đủ rồi.
Đi gặp phụ huynh của em nuôi lại không phải gặp cha mẹ của bạn trai, đối với Mặc Huyền Y mà nói, không có bao nhiêu áp lực, nói là cực kỳ ít ỏi cũng không sai lắm.
Mà lúc này, tâm trí của Du Tiểu Hiệp cuối cùng cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Bắt đầu cân nhắc hậu quả trước sau...
Ngay sau khi hắn thành công làm cho chính mình suy nghĩ đến mức ngất xỉu lần thứ hai thì cũng đã đến trước của tiểu viện nơi mà Tả Tiểu Niệm đang ở.
Cốc cốc cốc.
Gõ cửa.
Tả Tiểu Đa đích thân ra mở cửa, tiếp đón một nhà Mặc Huyền Y vào.
Sau khi vào nhà, chỉ thấy mọi người ai cũng đều vui sướng hân hoan, có rất nhiều người tụ tập lại một chỗ, có thể nói là số người nhiều nhất sau khi Tả Tiểu Niệm khánh thành tân gia.
Trừ một nhà Tả Tiểu Đa cộng thêm Bạch Vân Đóa ra, mười hai người Lý Thành Long cũng không thiếu một ai, ai cũng ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh, dáng vẻ thành thật, quy quy củ củ, cả mặt đứng đắn nghiêm túc, ăn mặc sạch sẽ gọn gàng.
Vừa nhìn là biết đây là những đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Vài người này buổi chiều đều đến Lữ gia, giữ mặt mũi cho hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt, tặng không ít quà cáp.
Đặc biệt là Dư Mạc Ngôn, dường như tất cả của cải đều bị hắn móc rỗng hết rồi.
Nhưng, sờ lên ngọc bội đang đeo trên cổ, có chút áy náy, cảm giác những thứ mà bản thân đã làm vẫn xa xa không đủ!
Cả nhà Huyền Mặc Y nối đuôi nhau vào, Ngô Vũ Đình và Tả Trường Lộ mỉm cười đón tiếp, Bạch Vân Đóa, Tả Tiểu Niệm cũng ở cạnh.
“Đây chính là Huyền Y nhỉ, đứa nhỏ này thật xinh đẹp… Đây là Mộc huynh đệ… và em dâu sao? Nào nào nào, mau vào trong.”
Cả nhà Mặc Huyền Y có loại cảm giác lạ lắm, nam nữ trước mắt phong thái ung dung, thân thiết từ trong ra ngoài, hoàn toàn không có chút tự cao nào, đó là cảm xúc ôn hòa xuất phát từ đáy lòng, hảo cảm dâng lên từ đáy lòng lập tức tuôn ra.
Mới hai ba câu đã nhiệt tình hẳn lên như anh em thân thiết thất lạc tám mươi năm trong chiến loạn.