Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2167 - Chương 2165: Nhà Nhỏ Hộ Nhỏ

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2165: Nhà nhỏ hộ nhỏ

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đinh lúc này là cường giả cực đỉnh, cảm ngộ Hóa Sinh Hồng Trần, trong hành động suy nghĩ, thu lại uy nghi của bản thân.

Bọn họ chỉ giống như đôi vợ chồng ở trạng thái người bình thường thành Phượng Hoàng, hoàn toàn không giống cái gọi là “bình dị gần gũi” của cấp trên, mà thật sự là người bình thường.

Dựa vào kinh nghiệm thế tình lực luyện tích lũy bao nhiêu năm tháng, chớp mắt đã khiến vợ chồng Mộc thị có cảm giác người trước mắt là anh em thân thiết của mình.

Sau đó cũng không nói lời thừa thãi gì, Mặc Huyền Y và Tả Tiểu Niệm dập đầu với cha mẹ, hai chị em tặng quà cho nhau, cha mẹ hai bên cũng tặng quà cho con gái nuôi dưới sự chứng kiến của mọi người, quá trình, nghi thức rất đơn giản, nghi thức đã hoàn thành.

Sau đó là đám người Tả Tiểu Đa, Lý Thành Long tặng quà, chúc mừng hai chị em kết nghĩa kim lan…

Cả quá trình tuy đơn giản nhưng không mất vẻ trang trọng, giản lược tuyệt không rườm rà.

Khiến người ta cảm thấy tất cả đều thuận lý thành chương, nước chảy thành sông, như mây trôi nước chảy…

Sau đó mọi người bèn đi đến đại sảnh, ngồi cùng nhau quanh bàn lớn, mọi người lục tục ngồi xuống.

Bữa ăn đã sẵn sàng từ lâu, chỉ cần lấy ra từ nhẫn không gian là được.

Bốn hũ rượu được mở ra, mùi thơm của rượu tỏa ra khắp nơi…

Bốn người lớn ngồi ở vị trí trên, Bạch Vân Đóa cạnh Ngô Vũ Đình, hai chị em Mặc Huyền Y và Tả Tiểu Niệm ngồi dưới, sau đó là mới là bốn anh em Tả Tiểu Đa chia ra.

“Tiệc bắt đầu, hôm nay tiệc nhà chân chính, mọi người tận hứng là được, không cần nề hà gì ha ha ha.” Tả Trường Lộ lộ rõ vẻ phấn khởi.

Mà cha mẹ Mặc Huyền Y càng phấn khởi hơn.

Thậm chí Mộc Tòng Quân hơi cảm khái.

Hai vợ chồng mình vốn đã tàn, đã là hai tên phế nhân, nghe con gái nói tuy vợ chồng Tả gia này cũng là người bình thường, nhưng con trai con gái lại vô cùng đỉnh, là nhân tài kiệt xuất trọng giới trẻ, con gái mình có thể kết duyên cùng, đương nhiên tương lai sẽ có nhiều cái lợi.

Lần này kết nghĩa kim lan, trên ý nghĩa nghiêm túc là nhà mình trèo cao, nhưng vợ chồng Tả thị lại hòa nhã với hai người mình như vậy, vô cùng thân thiết, vô cùng chân thành, khiến hai vợ chồng cây gặp gió xuân, nhịn không được nói nhiều lời trong lòng, nói đến xúc động, nước mắt rơi lã chã.

Ngô Vũ Đình thở dài.

Cái này… lòng cha mẹ trong thiên hạ thật đáng thương…

Mãi đến khi ngồi xuống…

Du Tiểu Hiệp đã cứng còng cả buổi mới như vừa tỉnh mộng, ta… từ đầu đến cuối, ta không làm gì?

Rõ ràng không ai ngăn ta, nhưng… sao từ đầu cuối ta tìm được cơ hội lộ diện, không có cơ hội nói gì, không có cơ hội tiến lên, không có cơ hội tặng quà, cũng không có cơ hội chúc phúc…

Chuyện gì đây?

Vốn dĩ ta không phải người ngu xuẩn gì đó…

Mãi đến khi mọi người đã cầm đũa ăn mấy miếng… Du Tiểu Hiệp mới phát hiện…

Bản thân lại như thành người vô hình!

Cảm giác tồn tại của ta lại thấp như vậy sao?

Làm thế nào đây?

Thế là vội nở nụ cười: “Huyền Y, Tả lão đại… bác trai bác gái…”

Tả Trường Lộ hơi cau mày, nhìn Du Tiểu Hiệp, hơi do dự, hơi khó hiểu nói: “... Đứa trẻ này là…?”

Ngô Vũ Đình cũng cau mày: “Chưa từng gặp.”

Cha mẹ Mặc Huyền Y cười nói: “Đây là… ừm, xem như là bạn trai của Huyền Y đi. Đứa trẻ Tiểu Hiệp này được lắm, cũng rất chịu khó, gia thế cũng không tệ.”

Sắc mặt Tả Trường Lộ thay đổi, mỉm cười: “Thì ra là ban trai của Huyền Y…”

Không biết sao, vốn dĩ Mặc Huyền Y muốn ngượng ngùng đáp, lại bất giác gật đầu nói: “Hắn vẫn chưa phải.”

Vừa nói câu này xong, trong lòng lại tự mình sững sờ.

Sao ta lại nói vậy?

Tả Trường Lộ cười ha ha, hòa nhã dễ gần, nói: “Chàng trai, ngồi xuống đi.”

Quay sang nói với vợ chồng Mộc Tòng Quân: “Mộc huynh đệ, bây giờ chúng ta là người một nhà rồi, tuổi ta cũng lớn hơn ngươi chút, kinh nghiệm cũng nhiều hơn chút, có lời không biết nên nói hay không?”

“Tả đại ca khách sáo quá rồi, chúng ta là người một nhà, có chuyện gì mà còn không thể nói chứ, ngươi cứ việc nói đi.”

“Đúng vậy, Tả đại ca là cha nuôi của Huyền Y, có cách nhìn cách nghĩ gì về con trẻ cũng là dạy dỗ, đều là con gái nhà chúng ta.”

Tả Trường Lộ cười ha ha, nói: “Nói ra thì chúng ta là cha làm mẹ cũng thật sự không dễ dàng gì, ngươi nói nuôi dưỡng thứ nhỏ xíu thế kia từ khi còn là một viên thịt nhỏ không hiểu gì đến giờ… chuyện gì không lo lắng? Haizzz…”

Ngô Vũ Đình bên cạnh nói: “Vẫn nhớ hai của nợ này lúc nhỏ cũng không biết gì, không phải ta hốt phân hốt nước tiểu nuôi lớn sao…”

“Phụt…”

Lý Thành Long suýt nữa sặc rượu.

Mười người không hẹn mà cùng giơ ngón cái với Tả Tiểu Đa: Đồ ăn tuyệt thật.

Nhưng câu này lọt vào tai cha mẹ Mặc Huyền Y lại cảm thấy đồng cảm, chủ đề này vẫn luôn là chủ đề chung của cha mẹ trong thiên hạ, chợt chủ đề này càng nói càng có cảm xúc.

“Bây giờ con trẻ lớn, chúng ta cũng già rồi…”

Tả Trường Lộ thở dài thườn thượt: “Nhưng lại bắt đầu lo lắng chuyện chung thân đại sự của bọn nó, sợ gặp người không thích, sợ bị ức hiếp, sợ bị bắt nạt, sợ… ài, thật sự lo lắng, trước đó nghe nói sinh một trăm năm, lo lắng chín chín năm, vốn là người xưa khoa trương, bây giờ ở trên người mình lại khắc họa chân thật nhất…”

Tay cha Mặc run run, cầm ly rượu uống cạn, vành mắt đỏ hoe: “Tả đại ca… ngươi thật sự nói đúng tâm ý của ta, ngươi nói xem chúng ta làm cha mẹ, lúc nào mới có thể không lo lắng?”

Tả Trường Lộ thở dài, ánh mắt chăm chú nhìn rượu trong lý, khẽ nói lời trong lòng, nói: “... Có thể phải đợi đến ngày chúng ta nhắm mắt… mới có thể an tâm.”

Ngay khi nói lời này, không khí chúng quanh chợt nghiêm túc hẳn lên.

Ngay lập tức, bốn người lớn đều phát ra tiếng thở dài khe khẽ, nâng ly cạn sạch.

Người khác cũng thầm cảm khái, cảm khái bản thân không thể trước đó tận hiếu với cha mẹ, thật sự bất hiếu rất nhiều.

“So với hai người các ngươi, chúng ta có thể ít lo hơn chút.”

Tả Trường Lộ mỉm cười, nói: “Nhóc con Tiểu Niệm là do ta bế từ bên ngoài về, lúc đó trời mưa, nhóc con trong tã lót giống như mèo nhỏ ướt đẫm, trăng vừa tròn…”

Ngô Vũ Đình cũng cười, nói: “Nào nghĩ con mèo nhỏ ướt đẫm ban đầu lớn lên sẽ thành một người xinh đẹp, còn mê hoặc con trai ta, đứa con gái tốt như vậy lại tiện cho nhóc thúi nhà ta quá…”

Bình Luận (0)
Comment