Vành mắt Tả Tiểu Niệm đỏ lên vừa cảm ơn vừa ngượng, giậm chân uốn éo bĩu môi giận dỗi: “Mẹ!”
Tả Trường Lộ cũng cưng chiều nhìn con gái, xúc động nói: “Có điều như vậy Tả Trường Lộ ta không những con trai con gái vẹn toàn, còn có con dâu con rể luôn, lại bớt đi một việc…”
Cha mẹ Mặc Huyền Y tỏ ý cực kỳ hâm mộ.
Nhìn thấy đôi con trai con gái của người ta, mỗi người đều như minh châu tiên lộ, với lại còn là thanh mai trúc mã, lớn cùng nhau, hiểu rõ nhau, là con dâu con rễ, cả tương lai hạnh phúc đã có thể dự kiến.
Tình huống này đối với cha mẹ mà nói, thật sự đã đủ hài lòng, đủ yên tâm…
Do người mà thôi, suy nghĩ về bản thân, bất giác khơi lên tâm sự…
Huyền Y và thiếu chủ Du gia này… khoảng cách thân phận dường như quá lớn…
Cuộc sống tương lai… sẽ thế nào?
Suy nghĩ đến điều này, chợt không khỏi đau lòng xót dạ, tích tụ trong lòng.
Cả buổi trời mới nói từ đáy lòng: “Thật sự hâm mộ… các ngươi…”
Ngô Vũ Đình mỉm cười nói: “Ta thấy Huyền Y… ừ, chàng trai béo này vẫn rất vững vàng…”
Mẹ Mặc Huyền Y không biết thế nào, đột nhiên cảm thấy không vui, không nhịn được kéo tay Ngô Vũ Đình, hơi bất đắc dĩ nói: “Chị dâu, ngươi không biết… Đứa trẻ này đúng là đứa trẻ tốt, nhưng… không môn đăng hộ đối, người lớn nhà người ta không… hài lòng với nhà chúng ta…”
Ngô Vũ Đình cau mày: “Gia thế thế nào lại dám không hài lòng với nhà chúng ta?”
“Đứa trẻ này xuất thân từ Du gia vọng tộc Thượng Kinh, chính là gia tộc của Du Thiên Vương… haizzz… nhà bình thường chúng ta, nào có thể trèo cao…”
Bạch Vân Đóa bên cạnh xem sư phụ sư maaxi mình dẫn dắt vấn đề, thuận gió thuận nước, thuận lợi về hướng muốn dẫn dắt, vừa lướt qua, lập tức vô thức đỡ trán, vội gắp món ăn để nén sự kinh ngạc.
Anh Du à, thật sự không phải ta không giúp ngươi… quả thật là do quan điểm riêng của nhà các ngươi, rất nghiêm trọng, rất sáo rỗng, thêm việc tự cao tự đại nhiều năm, ta thật sự không có ý cười trên nỗi đau người khác…
“Gia tộc Du Thiên Vương sao…”
Tả Trường Lộ như chìm vào trầm tư, nói: “... Vậy, thật sự có khoảng cách với nhà chúng ta.”
“Ai nói không phải…”
Ngô Vũ Đình bĩu môi.
“Phải, ta vẫn nghĩ gia tộc lớn thế nào, nhà lớn nghiệp lớn… thì ra là Du gia…”
Tả Trường Lộ cau mày nói: “Nhà nhỏ nghiệp nhỏ thế này nào xứng với con gái nhà chúng ta…”
“Mà vẫn không hiểu chuyện như vậy…” Ngô Vũ Đình nói.
“Mộc huynh đệ, em dâu, chuyện này thật sự phải suy nghĩ, đứa trẻ này quả thật không tệ, nhưng xuất thận gia tộc quá thấp… ánh mắt thật sự không được…”
“Việc lớn cả đời của con trẻ… nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, không thể bị lời ngon tiếng ngọt mê hoặc.” Ngô Vũ Đình ung dung nói.
“Huyền Y thông minh băng lãnh như vậy, thiên tiên hóa người, sao có thể tùy tiện đính hôn với Du gia sa cơ thất thế như vậy?” Tả Trường Lộ nói.
“Tiêu chuẩn chọn con rể của hai người quá thấp.” Ngô Vũ Đình nói.
“Hôn sự này, vẫn là thôi đi.” Tả Trường Lộ giải quyết dứt khoát.
“Vậy thì cứ bỏ qua như vậy đi.”
Ngô Vũ Đình nói: “Chuyện chung thân đại sự của Huyền Y sau này cứ để ta, đảm bảo chọn cho nàng một người mạnh hơn Du gia.”
Nói hai ba câu lại… bỏ đi.
Mặc Huyền Y thật sự cảm thấy hơi bất ngờ với sự thay đổi này… thật sự muốn phản đối lại phát hiện mình không thể nói.
Cha mẹ Mặc Huyền Y cũng vậy, cảm thấy vợ chồng Tả gia thật sự rất có lý… Đúng vậy, Du gia nhỏ bé như thế này, sao xứng với con gái nhà ta?
Tuy trong lòng lờ mờ cảm thấy hình như mình nghĩ vậy không đúng, nhưng cũng theo suy nghĩ này…
Nếu có người hiểu được ở đây sẽ kinh thán, cái này… có thể xem là tính sao làm vậy, nhập tâm nhập hồn, chỉ em nhiều nhất cũng chỉ như vậy nhỉ?
Tùy tiện một câu khiến tất cả mọi người suy nghĩ theo.
Du Tiểu Hiệp nghe xong trợn mắt sững sờ.
Sao đến ăn bữa cơm, chưa ăn được mấy miếng… vợ cứ vậy mà mất rồi?
Cái này… cái này nói từ đâu vậy?
Sao chuyện lại đến bước này vậy?
Có điều bản thân cảm thấy đối phương nói vô cùng có lý, tất cả đều thuận lý thành chương, vô cùng ăn khớp! Thật sự rất chí lý…
Không đúng, cái này không đúng…
Du Tiểu Hiệp tập trung sức mạnh toàn thân, chống đỡ đứng lên, trầm giọng nói: “Bác trai bác gái, hai vị… sao lại nói vậy, chúng ta… gia tộc chúng ta…”
“Đừng nói gia tộc, chọn đối tượng chứ không phải chọn gia tộc, với lại, Du gia trong mắt chúng ta rất kém, sao nói thế cũng ảnh hưởng điểm số.”
Ngô Vũ Đình an ủi: “Nhóc béo, dì có thể thấy người là đứa trẻ tốt, nhưng đừng nghĩ thấy sang bắt quàng làm họ mãi, không tốt với ngươi đâu…”
Du Tiểu Hiệp: “...”
“Làm người vẫn phải thực tế một chút, có một số người, ngươi không trèo cao được.”
Tả Trường Lộ nói.
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm bên cạnh liều mạng nhịn cười, nhìn cười đau bụng.
Đám Lý Thành Long thì đầy vẻ ngờ vực, trong lòng không biết sao, Du gia kém sao?
Bọn họ không phải gia tộc số một Thượng Kinh sao?
Thậm chí có có thể là nhà số một Tinh Hồn, dù sao thì Du gia không những có Du Đông Thiên Du Thiên Vương, bên trên còn có Trích Tinh Đến Quân nữa!
Dù sao bên đó không thể nói là kém được.
Nhưng sao ta nghe cha Tả mẹ Tả nói vậy, nói đến mấy trôi nước chảy, không hề sai lời, với lại còn cảm thấy vô cùng có lý, đây là tình huống gì vậy?
Đây… có phải kỳ lạ lắm không?
Lần này Du Tiểu Hiệp mù tịt, mơ hồ, sững sờ, hắn đột nhiên cảm thấy gia tộc mình thật sự quá nhỏ, quá kém, rất không đáng nhắc đến…
Vì mấy suy nghĩ tấn công liên tục này, nhân sinh quan, giá trị, thế giới quan gặp phải tấn công mang tính hủy diệt chợt nảy sinh cảm giác vi diệu mang tên “tự thẹn thua người”.
Cúi đầu đứng dậy, lẩm bẩm: “Vậy…”
“Vậy ngươi về đi.”
“Ta…”
“Về đi, nhóc, nơi chân trời nào không có cỏ thơm, hà tất chỉ thích một nhành hoa, một đóa hoa cao lãnh không phải ai cũng có thể với đến.”
“...”
Du Tiểu Hiệp mơ hồ đứng dậy, vẻ mặt mất mát, bản thân không biết thế nào ra được khỏi cửa nhà.
Mặc Huyền Y nhìn đến đau lòng muốn đuổi theo lại phát hiện bản thân mình vốn không thể nhúc nhích, trên bàn, mọi người vẫn đang cười cười nói nói, đẩy ly đổi cốc… náo nhiệt vui vẻ…
Nhất thời hơi hoảng hốt, kéo Tả Tiểu Niệm căng thẳng hỏi: “Em gái, vừa nãy xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có, có chuyện gì xảy ra hả?” Tả Tiểu Niệm ngạc nhiên tròn mắt.