Du Đông Thiên nhịn không được run lập cập. Theo bản năng sờ nhẫn không gian.
“Mở tiệc chiêu đãi cả nhà Mặc Huyền Y... Hơn nữa còn chính thức tuyên bố thu Mặc Huyền Y làm con gái nuôi...”
“Đây là chuyện tốt, ngươi cố ý tới đây để nói cho ta tin tức tốt này thì thật đáng giá...” Thanh âm của Du Đông Thiên càng lộ ra ổn trọng. Ánh mắt bễ nghễ nhìn thoáng qua Nam Chính Càn và Đông Phương Chính Dương.
Hai người này hình như muốn chạy?
Khó mà được! Lão tử đang trên đà thắng mà...
“Sau đó Ngự Tọa nói... chúng ta là gia đình bình dân không xứng với con gái của nhà họ...”
“Hả? Cái gì?”
Du Đông Thiên sửng sốt, nhịn không được màđứng lên.
Đúng lúc này...
Vốn dĩ Phương Đông Chính Dương và Nam Chính Càn đã sắp đi tới cửa thì đột nhiên dừng bước lại. Sau đó hai người nhìn nhau, rồi hưng phấn ngồi trở lại.
Chợt nghe tin dữ, Du Đông Thiên ngây dại, suy nghĩ trong chốc lát mới hồi phục tinh thần lại. Một bàn tay che điện thoại, đôi mắt hung hăng mà nhìn Nam Chính Càn và Đông Phương Chính Dương, một cái tay khác chỉ ra bên ngoài.
Ý tứ rất rõ ràng: Cút đi! !
Nam Chính Càn và Đông Phương Chính Dương cùng nhau chỉnh tề lắc đầu.
Chúng ta không đi!
Đồng thời cầm bài của mình ở trên lên, nhíu mày nghiên cứu, ý tứ rất rõ ràng: Chúng ta không phải đang đánh bài với ngươi sao? Chẳng lẽ chúng ta thua không nổi, hay là ngươi đã thắng liền muốn chạy?
Đánh em gái ngươi!
Du Đông Thiên ném bài lên bàn, hai mắt giận trừng, như muốn ăn người.
Đông Phương Chính Dương và Nam Chính Càn nhanh tay nhanh chân, rất cẩn thận mà gom bài của Du Đông Thiên lại rồi để sang một bên, để không gây rối cho bọn họ.
Hành động kia thể hiện ý tứ hết sức rõ ràng: Ngươi tiếp tục, sau khi xong việc chúng ta lại tiếp tục chơi, lại quyết sống mái.
Ho hấp của Du Đông Thiên dần nặng hơn.
Hai tên không biết xấu hổ, vậy mà lại muốn giậu đổ bìm leo, bỏ đá xuống giếng!
Nhưng trong điện thoại người ở đối diện còn không biết chuyện này, đang nói không ngừng: “... Ngự Tọa nói, nhà chúng ta quá kém... quá không hiểu chuyện... Gia tộc quá nhỏ không lên được mặt bàn, mưu toan trèo cao... cho nên muốn… hủy bỏ hôn sự...”
“Cái gì! ?”
Du Đông Thiên tức giận hét lớn một tiếng: “Các ngươi làm việc kiểu gì vậy! Các ngươi đều đang làm gì?”
Bên kia đã hồn vía lên mây: “... Cỏ vẻ như trước đây... Chuyện chúng ta ghét bỏ gia thế của đối phương đã bị Ngự Tọa đại nhân biết, cho nên hôm nay mới có màn này...”
Hiện tại, Du Đông Thiên không còn lo tức giận với Đông Phương Chính Dương và Nam Chính Càn, giận dữ nói với điện thoại: “Hôn sự của con cái, coi trọng sự vừa ý, coi trọng ngươi tình ta nguyện, đám người mù các ngươi can thiệp vào làm gì? Về sau, các ngươi chẳng phải đều tự mình tìm vợ! Thiên kiến bè phái, mỗi ngày đều thiên kiến bè phái, lúc các ngươi tự mình tìm vợ cũng không hiểu à? Hiện giờ các ngươi già rồi thì lại mê muội?”
“Hiện tại làm ra chuyện như vậy, có mất mặt không? Khó coi không?”
Người ở phía đối diện buồn bực nghe răn dạy, im lặng một hồi lâu.
Thật lâu sau.
Bên kia mới khiếp đảm vâng vâng dạ dạ nói: “Chúng ta đã thảo luận rất lâu... dường như... Ngự Tọa đại nhân cũng không có ý định chân chính hủy bỏ hôn sự. Nhưng chuyện này... hiện tại chúng ta... nói không nên lời...”
“Các ngươi đương nhiên nói không nên lời! Các ngươi có tư cách gì để nói...”
Lại nói tiếp, Du Đông Thiên đột nhiên chuyển từ giận dữ sang bạo nộ nói: “Các ngươi nói không nên lời... cho nên mới tìm ta? Đó chính là Ngự Tọa! Ta có thể nói hay sao? Hiện tại nhà gái chính là con gái của Ngự Tọa, ta cũng phải kiêng kị bảy phần, ta có thể nói cái gì? Dám nói cái gì? Các ngươi đi tìm cha của ta!... Không đúng, tìm Đế Quân... thôi hay vẫn tìm cha của ta đi!... Hắn có thể nói chuyện được!”
Ngay sau đó chính là bang một tiếng cúp điện thoại!
Sạch sẽ lưu loát đẩy nồi này ra bên ngoài.
Muốn tìm ai thì tìm ai... Dù sao cái nồi này, ta không đội.
Cha ta càng già càng dẻo dai nên đội được, tìm hắn, không sai!
Nam Chính Càn và Đông Phương Chính Dương nhịn không được bội phục sát đất!
Không hổ là Hữu Thiên Vương!
Tới mức này vẫn có thể ném nồi cho Đế Quân...
Lại nói tiếp hình như bọn họ đã nghe qua một câu là hố cha từ lâu rồi. Bây giờ, giờ này khắc này, ví dụ sống này lại xuất hiện trước mặt mình, thật khiến bọn họ mở mang tầm hiểu biết!
“Các ngươi nghe thấy gì?” Du Đông Thiên hung thần ác sát nhìn hai người.
“Ngươi không bật loa ngoài, chúng ta sao có thể nghe thấy gì...” Nam Chính Càn nhoẻn miệng, cười vô cùng vui vẻ.
Đông Phương Chính Dương giơ bài trong tay lên hỏi: “Tiếp tục đấu địa chủ, chúng ta muốn báo thù!”
“Ta đấu đại gia ngươi! Báo thù con bà nó!”
Du Đông Thiên phát hỏa, trừng mắt vén tay áo, chuẩn bị bắt đầu đánh người.
Từ trước đến nay, lão tử luôn là người đứng xem người khác náo nhiệt. Kết quả hôm nay lão tử lại bị người khác nhìn thấy một màn náo nhiệt lớn như vậy!
Nam Chính Càn và Đông Phương Chính Dương lúc này đều không quan tâm. Cho dù bị đánh chết, bị thu lại tính sổ sách thì trận bát quái này bọn họ nhất định phải xem từ đầu đến cuối, nếu không lão phu chết không nhắm mắt.
Du Đông Thiên đang muốn dọn dẹp hiện trường thì điện thoại lần thứ hai vang lên, chộp lên nhìn, không khỏi rùng mình một cái, lập tức kết nối: “... Cha!”
Đế Quân đại nhân gọi điện thoại tới!
Hứng thú của hai người ở bên cạnh nhất thời càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Bát quái thăng cấp!
Chỉ nghe thấy trong điện thoại, thanh âm hổn hển của Đế Quân truyền ra: “Dm! Ngươi đừng gọi ta là cha! Ta không đảm đương nổi! Ngươi là cha của ta! Ngươi mẹ nó mới là cha của ta!”
Thoải mái!
Hai người Nam Chính Càn và Đông Phương Chính Dương nghe thấy lời này, sắc mặt sảng khoái, chẳng sợ cho dù hôm nay chỉ nghe được một câu thế này thôi cũng đủ rồi...
Cho dù lại thua nhiều chút, cũng đáng giá, đủ để dư vị nửa đời sau!
Du Đông Thiên xấu hổ nhìn hai người, rồi lại không dám cúp điện thoại, chỉ có thể dùng tay liên tiếp ra hiệu, ánh mắt của hắn vậy mà lại lộ ra sự cầu xin.
Hai người cúi đầu, làm ra một bộ không nhìn thấy, không nghe thấy.
Ngươi muốn tới đấu địa chủ thì đấu địa chủ?
Muốn làm gì thì làm gì?
Hiện giờ có chuyện xấu hổ lại muốn đuổi người đi?
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!
Đúng lúc này, tiếng rít gào của Đế Quân giống như dời non lấp biển truyền ra: “Mẹ nó, ngươi hôm nay dám ném nồi lên người lão tử! ? Hả, ngươi chỉ có tiền đồ như vậy?”