“Thế này...” Hai người sững sờ nhìn vào một bàn đẩy thức ăn bên trong.
“Nhiều người thế này mà chỉ có một bàn đồ ăn đó, hai ngươi các ngươi sức ăn nhiều dạ dày lớn, chút ít thức ăn bọn ta chuẩn bị sao lấp đầy nổi bụng các người!”
“...”
Hai người đều ngây ra.
Chị dâu chị thế này... chẳng làm theo thông thường chút nào.
Bọn ta đã sẵn sàng cho nửa đời còn lại táng gia bại sản rồi mới chạy đến ăn chực chỗ ngài bữa cơm này, ngài sao vừa gặp mặt đã muốn đuổi hai bọn ta đi thế này?
Logic gì đây?
Ngay lúc đang bó tay bó chân....
Bên kia.
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm đã cùng nhau hô reo lên: “Chú Nam! Là chú Nam kìa!”
Hai người họ không quên rằng chú Nam này thực sự là một người tốt. Món quà đầu tiên quý giá nhất mà họ nhận được trong cuộc đời này chính là được chú Nam tặng.
Một tiếng chú Nam này, đối với Nam Chính Càn mà nói quả thực là phúc khí mà ông trời ban cho.
Nam Chính Càn ngay lập tức nở nụ cười xán lạn, nụ cười như nở hoa: “Aida, đây không phải là Tiểu Đa Đa và Tiểu Niệm Nhi sao, chú Nam lâu lắm chưa gặp các con rồi... để ta xem nào, Tiểu Đa đã cao thế này rồi, Tiểu Niệm Nhi cũng ngày càng xinh đẹp ra...”
Nam Chính Càn rốt cục cũng có bậc thang, một vẻ mặt đầy thân thiết hòa ái bước qua đó, ngắm nhìn Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm, một cảm giác vui mừng phấn khởi.
Nam Chính Càn trực tiếp phớt lờ cái nhìn đong đầy ý cầu cứu của Đông Phương Chính Dương đang đứng phía sau.
Ta có thể được ở lại đây là tốt rồi, về phần ngươi... tự mình nghĩ cách đi, dù sao thì ta chắc chắn là không dám nhiều lời nữa rồi đó.
Không thì ngươi đi đi.
Vui một mình không bằng vui nhiều mình, nó chỉ là điều vô nghĩa thôi, vở kịch thế kỷ kiểu này nếu mà có thể một mình thưởng thức mắc gì lại chia sẻ với người ta!
“Lão đại...”
Đông Phương Chính Dương sờ sờ mũi, đi vào: “Ngài là đang ăn cơm sao? Thơm quá! Từ lâu đã nghe nói bữa tiệc gia đình Tả gia món ăn phong phú, ai ai cũng khoái, tiểu đệ đây...”
Ngô Vũ Đình lạnh lùng nói: “Đây còn không phải đang ăn cơm thì làm cái gì? Bày tiệc ra đi cúng thiên địa à? Làm sao? Trong mắt chỉ có lão đại nhà ngươi thôi? Không còn ai khác sao?”
Đông Phương Chính Dương cười góp vào nói: “Chị dâu chị đối với em cũng như cha sinh mẹ đẻ vậy... mấy năm nay ta luôn tự hỏi chị dâu đối với ta ân nặng như núi, phải làm sao mới có thể báo đáp chị dâu đây. Đây này, nghĩ đủ mọi cách mới kiếm được một số thứ cho chị dâu, chưa chắc chị dâu đã xem trọng nó nhưng nhất định phải cho ta chút mặt mũi mà nhận lấy đấy... ngàn vạn lần đừng chê bai nhé!”
Nói đoạn liền nhanh chóng đưa ra một chiếc nhẫn không gian màu đỏ tím.
Ngô Vũ Đình cầm lấy chiếc nhẫn, thật sự mở ra ngay tại chỗ quan sát rồi nói: “Aida, ngươi xem lão đại ngươi từ xa đã đến rồi, ta với lão đại ngươi cũng chẳng để ý gì một đôi đũa... mau ngồi xuống nhập tiệc thôi, ngươi đến cũng thật là đúng lúc, gia đình ta hôm nay vừa hay có chuyện vui, ngươi cũng cùng chung vui nào.”
“Ấy ấy, cảm ơn chị dâu.” Đông Phương Chính Dương cả người đầy mồ hôi.
Nhất là khi nhìn thấy Ngô Vũ Đình thực sự mở nhẫn ra kiểm tra ngay tại chỗ... trong lòng đặc biệt vui mừng, cũng may là ta đã chuẩn bị thật kỹ... cũng may là thằng đệ nhà ta lúc nào cũng đeo trên người, nếu không bị quét ra khỏi nhà là điều khó thoát, thật là nguy hiểm quá mà.
Nam Chính Càn chướng mắt biết nhường nào, haha mỉm cười đưa ra chiếc nhẫn không gian: “Chị dâu, chị dâu, chị thật sự càng ngày càng đẹp ra đấy... cũng cho em thêm một đôi đũa đi.”
Hắn ta nhìn Đông Phương Chính Dương bằng nửa con mắt, giống như đang nhìn một tên cấp thấp.
Có một tiếng gọi “chú Nam” thân thiết nhiệt tình của Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm làm cơ sở, Nam Chính Càn cảm thấy địa vị của mình đã hoàn toàn vượt qua Đông Phương Chính Dương!
Chúng ta là một gia đình!
Ngươi, Tiểu Đông Phương, là một kẻ ngoài cuộc!
Trong lòng Đông Phương Chính Dương làm sao mà không kích động cho được, từ lâu đã đem tổ tông mười tám đời của Nam Chính Càn ra mắng nhiếc rồi.
Tất nhiên hắn nhận ra Tả Tiểu Đa, một kẻ tuyệt thế vô song của Cao Võ Tiềm Long...
Nhưng hắn thật sự có nằm mơ cũng không ngờ rằng tên tiểu tử này lại là con trai của Ngự Tọa!
Tên Nam Chính Càn này, tin tức nóng hổi trọng đại đến vậy lại che giấu lâu đến thế.
Tên chó nhật này đúng là không phải con người!
Nếu ta mà sớm biết... bây giờ mà ta còn không kiếm cho ra một tiếng “Chú Đông Phương” nhiệt tình ấy, thà rằng ta đập đầu chết đi còn hơn!
Người ta đồn rằng Nam Chính Càn trước nay luôn thích đi ăn một mình, hôm nay gặp rồi mới hay, quả nhiên lời đồn không phải giả!
Đợi hết hôm nay, ta sẽ đi tính toán với ngươi.
Không phải là thấy người sang bắt quàng làm họ, vọng khí chi thuật của lão tử đệ nhất thời đại này, nghe nói Tả Tiểu Đa được thừa hưởng vọng khí chi thuật từ cựu hiệu trưởng Hà Viên Nguyệt ở trường Nhị Trung thành Phượng Hoàng, nhưng tuổi tác còn khá nhỏ, trình độ tất nhiên còn nông cạn, đợi lão tử đưa lên nước cờ đầu, chắc chắn có thể thay thế địa vị của tên Nam Chính Càn này!
Đông Phương, đã định là sẽ trấn áp phương Nam rồi!
Gia đình Mặc Huyền Y thấy có người lạ đi tới, hơn nữa còn với phong thái uy nghiêm như vậy cũng không khỏi có chút câu nệ, Tả Trường Lộ niềm nở giới thiệu: “Đây là hai anh em của ta, một người họ Đông, một người họ Nam.”
“Ta họ Đông.” Đông Phương Chính Dương nói.
“Ta họ Nam.” Nam Chính Càn nói.
“Chào thông gia.”
Hai người đều không phải người keo kiệt, rất biết điều mà lôi ra một loạt món quà, gia đình Mặc Huyền Y, đám người Lý Thành Long, ai ai cũng nhận được quà.
Sau đó mới là Bạch Vân Đóa khoan thai bước tới muộn, trong tay còn mang theo hai đôi đũa, đập bộp một tiếng xuống bàn, trợn to hai mắt: “Hai ngươi, muốn uống rượu không?”
“Muốn, muốn! Vất vả quá, thật sự vất vả cho ngài quá...”
Cả hai lau lấy mồ hôi.
Vừa rồi suýt chút nữa quên mất, vị này là phu nhân của thiên vương...
Thế là thêm hai ly rượu nữa, không hề lưu lại chút dấu vết, hai chiếc nhẫn không gian rơi vào tay Bạch Vân Đóa.
Bạch Vân Đóa nhận lấy mà không có chút mảy may vui mừng.
Sư phụ nói thêm hai đôi đũa, nhưng không có nói uống rượu, hai người muốn uống sao?