Từ đầu đến cuối, bữa tiệc đều bày ra một loại không khí nhẹ nhàng hoạt bát, cười nói liên tiếp. Thỉnh thoảng còn cười rộ lên, tất cả mọi người đều vô cùng vui vẻ.
Ngô Vũ Đình hoà hai viên linh đan mà hắn định đưa cho vợ chồng Mộc Tòng Quân vào trong rượu, mượn mời rượu, để hai vợ chồng này dùng, tự nhiên mà tiêu hóa hoàn toàn. Hết thảy đều tiến hành trong im lặng không một tiếng động...
Tả Trường Lộ thì đang nói chuyện với Mộc Tòng Quân về cảm thụ của việc làm cha; hai người thường thường lại phát ra tiếng cười nhẹ nhàng vui vẻ, hoặc lại cùng nhau thở dài.
Cho dù là cao thủ siêu phàm nhập thánh hay là người dân bình thường, trong chuyện làm phụ thân, tâm tình đều giống nhau.
Ngẫu nhiên cũng ân cần dạy bảo Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long, giang hồ hiểm ác, mọi chuyện đều cần phải chú ý cẩn thận, không nên kiêu ngạo...
Cứ như vậy một ly lại một ly được uống xong, thời gian cũng bất tri bất giác mà trôi qua. Chỉ là không khí thật sự quá mức sung sướng hòa hợp, tất cả mọi người đều không nỡ để bữa cơm này kết thúc quá nhanh.
Chỉ có Bạch Vân Đóa hiểu rõ trong lòng.
Sư phụ sư mẫu đang đợi người, nên mới cố ý kéo dài trận gia yến này.
Nếu Du gia còn có người có đầu óc không bị che thì đêm nay Du Đông Thiên nhất định sẽ đến!
Nếu để qua đêm nay, mọi chuyện sẽ lớn lắm!
Đúng lúc này.
Cộc cộc cộc...
Có người gõ cửa, thanh âm đan xen hoà quyện, không nhanh cũng không chậm.
“Ta đi mở cửa!” Bạch Vân Đóa lập tức đứng lên.
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đồng thời trừng mắt đầy bí ẩn. Đi đi, muốn sớm báo tin sao, làm ngươi thất vọng chết.
Bạch Vân Đóa mở cửa lớn ra, nhìn thấy hai người ở trước mắt, lập tức sửng sốt: “Tại sao... Tại sao lại là các ngươi?”
Ngoài cổng, Đông Phương Chính Dương và Nam Chính Càn vóc người cao ngất đứng ngay ngắn chỉnh tề trước mặt Bạch Vân Đóa.
Bạch Vân Đóa mặt đầy kinh ngạc.
“Hai chúng ta đến Thượng Kinh giải quyết công chuyện, biết lão đại cũng đang ở đây, thế cho nên mới qua đây thăm lão đại đấy...”
Nam Chính Càn và Đông Phương Chính Dương trong lòng cũng hơi buồn bực, bọn họ thật sự không ngờ rằng Bạch Vân Đóa ấy thế mà cũng đang ở đây?
Tu vi của hai người bọn họ kém hơn Du Đông Thiên không chỉ một bậc, theo lý mà nói muốn đến được trước mặt của Du Đông Thên cực kỳ khó khăn, nhưng Du Đông Thiên cần phải về nhà xử lý việc nhà trước, điều này mới cho bọn họ có cơ hội, chỉ cần đi thẳng theo Tả Trường Lộ là đến được đây, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ mất màn kịch thế kỷ này.
Ôm cây đợi thỏ cũng chưa chắc mang hàm nghĩa xấu!
Các hôm gia yến của gia đình họ Tả trước đây, Nam Chính Càn và Đông Phương Chính Dương chỉ cần nghe thấy tiếng đã ù té chạy càng xa càng tốt.
Thực ra đâu chỉ có bọn họ, những ai đã từng trải qua đại tiệc gia tộc Tả, có ai mà không coi đó là hang ổ cọp beo, rừng kiếm súng ống, bước vào mà không bị lột lớp da thì tuyệt đối không thể bước chân ra khỏi đó.
Nhưng lần này, hai người lại chủ động tìm đến tận cửa.
Trong lòng cả hai đều đang dậy sóng, chỉ cần xem được màn kịch thế kỷ này, tận mắt thấy được ai đó mục nát, cho dù chỉ vì ăn bữa cơm này mà táng gia bại sản nợ nần cả đời hắn cũng sẽ nhận!
Ai bảo cái tên khốn Du Đông Thiên này, thực sự là ức hiếp người quá đáng!
Nếu bỏ lỡ mất chuyện bát quái của màn kịch này mới chính là thực sự chết không nhắm mắt, chết bao lần vẫn hối hận!
Đặc biệt là ở đây có Ngự Tọa chống lưng, có thể càng thêm tự tin lớn mật mà hóng biến, không phải lo bị con chó nhật kia lật mặt trả thù ngay tại chỗ!
Còn về sau này... dám đến trong quân của lão tử gây rắc rối, có tin lão tử sẽ trực tiếp điều động đại quân đến vây quét ngươi không!
Hữu Lộ Thiên Vương ghê gớm lắm à, ta đây còn là chủ soái một quân đấy!
Xem ngươi có sẵn sàng ra tay không!
“Các ngươi... sao đến trùng hợp quá...” Bạch Vân Đóa không khỏi lau mồ hôi.
“Lão đại có ở đây không?” Nam Chính Càn vươn đầu.
“Vào đi... đang ăn cơm đấy.” Bạch Vân Đóa thở dài.
“Vừa hay, chúng ta đi một đường đến đây đã đói meo từ lâu rồi, người giúp lấy thêm hai đôi đũa...”
Hai người cũng không khách khí, chen nhau đi vào.
Bạch Vân Đóa biểu thị từ tận đáy lòng, mẹ nó ta chưa bao giờ thấy Nam Chính Càn và Đông Phương Chính Dương lớn mật như vậy!
Hôm nay,
Thật sự quá to gan rồi...
Không chỉ vừa nhìn đã biết không hề có ý định rời đi, hơn nữa còn dám lệnh mình mang thêm hai đôi đũa... hai ngươi ra lệnh cho ta?
Nhưng chuyện này hơi lạ.
Du Đông Thiên sẽ không đến nổi đi rêu rao chuyện này khắp nơi đâu nhỉ?
Nhưng rốt cuộc là làm sao mà hai người bọn họ biết được...
Chắc chắn là đã biết chuyện này rồi, không thì sao lại cố tình đến chốn cọp beo như đại tiệc gia đình của Tả gia được?
Chuyện này thực sự quá kì quái.
Hai người bước vào, đám người Lý Thành Long theo bản năng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy bên ngoài cửa lớn có hai vị đại hán hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đang bước vào đây.
Tầm vóc của hai người này gần như tương đương nhau, đều tầm hơn hai mét hai, giữa các bước đi long hành hổ bộ, thẳng như hai ngọn núi lớn, uy nghiêm đi tới.
Cả hai người đều mặc thường phục, chỉ có dáng người là thẳng tắp, ngay cả thắt cà vạt cũng khó che giấu được dáng vẻ vuông vức, bước đi như ngàn con tuấn mã cùng lúc xuất phát, oai phong lẫm liệt, khí thế ngất trời.
Không chỉ mọi người ngạc nhiên, ngay cả Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình cũng ngạc nhiên không kém.
“Sao hai người lại đến đây?”
“Đây không phải là... nhớ lão đại quá sao. Hơn nữa vừa hay có việc phải làm...”
Hai người đều treo lên mặt một nụ cười thành thật, Đông Phương Chính Dương có chút câu nệ, Nam Chính Càn thì lại có chút ngượng ngùng.
Hai người gãi đầu cùng một lúc, người dùng tay trái người dùng tay phải.
Ngô Vũ Đình cười như không cười nhìn hai người họ: “Làm công chuyện? Vừa hay tụ họp lại với nhau?”
“Đúng thế đúng thế... Thật trùng hợp.” Hai người đồng thời cười ngốc.
Ngô Vũ Đình trợn mắt nói: “Ăn cơm chưa?”
“Vẫn chưa!” Hai người đồng thanh nói, lời nói không khách sáo chút nào.
Lỡ đâu nói một câu ăn rồi sẽ bị tiếp một câu ‘Vậy hai người đi đi, bọn ta còn chưa ăn xong.”
Thì biết làm sao?
Ngô Vũ Đình cau mày: “Muộn như vậy sao còn chưa ăn cơm? Vậy còn không mau về nhà ăn cơm đi? Đói chết thì phải làm sao? Dù sao cũng là một vị quan nhỏ, sao lại không chăm lo cho bản thân chứ, mau về nhà đi.”