Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2178 - Chương 2176: Hữu Thiên Vương Đến Rồi (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2176: Hữu Thiên Vương đến rồi (2)

Nhưng hai vị đại soái nghe xong lại cảm thấy hôm nay cmn đúng là mở mang tầm mắt!

Một nhóm lớn này... có chuyện gì vậy?

Ở đây ai nấy đều tài năng lộ rõ, anh tài kiệt xuất, không hề che đậy chút nào đâu!

Cái gì mà “hai mươi tuổi mà mới là đỉnh Quy Huyền” ?

Cái gì mà “chỉ mới trấn áp mười bảy mười tám lần đã không trấn áp nổi nữa, sắp tới sẽ đột phá Phi Thiên” ?

Hai người vừa uống rượu vừa liếc nhìn Tả Tiểu Đa.

Ngươi thật không hổ là con trai của cha ngươi, cái chữ “mới” này dùng thật vi diệu!

Biết bao nhiêu thiên kiều trên trần đời này đều tập hợp lại vào một bàn, thật sự quá chấn động.

Hai vị đại soái nhìn đến mức hai con mắt như phát sáng, hận không thể đem hết mọi người ở đây gói để vào túi, thu nạp vào dưới trướng mình.

Bọn nhỏ này chỉ cần rèn luyện hai năm dưới tay mình, xong xuôi sẽ chính là phôi thai tương lại của đại soái và thiên vương.

Thậm chí càng cao thêm đôi nửa cấp bậc cũng không phải là không thể!

Ít nhất khi bản thân ở tuổi này hoàn toàn không có được những thành tựu như vậy... mà là có khi còn kém xa cả con phố.

Chúng ta đừng nói đến chuyện áp súc áp chế đè nén gì, bản thân lúc ở tuổi này hình như đang là Hóa Vân, còn được coi là thiên tài hiếm có trên đời...

Chớ nói chi việc còn có một nhất đại quân sư, còn có thích khách thiên nhiên, còn cả truyền nhân của Thanh Long!

Nhất đại quân sư!

Chết cmn tiệt...

Nam Chính Càn dùng móng tay nhéo nhéo vào lòng bàn tay mình, ta không hề ghen tỵ, ta không hề muốn đào góc tường.

Đông Phương Chính Dương thật sự không nhịn được hỏi: “Lão đại, mấy đứa trẻ này có hứng thú đến quân đội phát triển không, Đông quân ta đang trong lúc nhân tài suy tàn...”

Tả Trường Lộ không hé miệng.

Ngô Vũ Đình cười tủm tỉm hỏi: “Ngươi ăn no rồi à? Còn có tâm tư hỏi mấy chuyện tào lao nữa?”

“... Không, không phải vậy.” Đông Phương Chính Dương sợ hết hồn, vội vàng cầm ly lên: “Ta kính chị dâu một ly.”

“Ta là phụ nữ, tửu lượng không tốt.”

“Không có ý nói chị dâu uống, thất lễ với chị dâu rồi, ta cạn ba ly, tỏ ý kính chị.”

“Ừm.”

Chủ đề cứ vậy mà bị lảng đi.

Đông Phương Chính Dương mặt tối sầm lại. Chị dâu nãy giờ cứ cười như không cười, có ý gì vậy...

Nam Chính Càn liếc mắt, không khỏi hả hê khi người ta gặp chuyện.

Đúng là một tên chày gỗ!

Đây đều là thành viên nòng cốt của Tiểu Đa Dư, ngươi vậy mà lại muốn đào góc tường, lại còn đào góc tường ngay trước mặt... chỉ với lá gan này, trong bốn vị đại soái ta nguyện ý tôn ngươi đứng đầu!

Đông Phương Chính Dương nhấp một ngụm rượu, kìm nén nỗi chấn động, ho nhẹ một tiếng, móc chiếc di động đang rung lên không dứt này giờ ra xem, hai mắt ngay lập tức trợn tròn, nở một nụ cười dương dương tự đắc.

Nhân sinh, viên mãn!

Nam Chính Càn cũng không hẹn mà cũng lấy ra chiếc điện thoại di động đang rung nãy giờ, sau khi liếc mắt xem, hắn cũng nở nụ cười dương dương tự đắc.

Nhân sinh, lên đỉnh rồi!

Phía bên dưới có một loạt câu trả lời.

Ta là Tây Môn: Má nó! Đây là đâu? Ngươi đang ở đâu? Gửi địa chỉ! Cầu xin, làm ơn!

Bắc Cung Bắc Cung: Ước ao ghen tỵ...

Những người khác:

Mang theo ta đi, quỳ gối cầu xin.

Vậy mà ăn cơm cũng không thèm gọi ta...

Món bánh rau hẹ trong truyền thuyết hehehe...

Ta tỏ vẻ rằng ta không ghen tỵ chút nào, sớm muộn rồi ta cũng sẽ đi ăn thôi... bánh rau hẹ có ngon không?

Mang cho ta một cái được không?

Haha, ngươi đoán xem ta có chua không nào?

Nam Chính Càn, ngươi còn có thể khoe khoang thêm nữa không?

Sau đó, bên dưới hình thành một đội hình.

Nam Chính Càn đồ khốn!

Đông Phương Chính Dương đồ khốn!

Nam Chính Càn đồ khốn...

Hàng loạt câu trả lời bày ra bên dưới, kéo dài bất tận không hề đứt đoạn.

Hai mắt đong đầy ý cười của Đông Phương Chính Dương và Nam Chính Càn đều nheo lại, tường nhà của lão tử trước nay chưa từng náo nhiệt đến vậy...

Trước hết cứ để đám nhóc này ghen tỵ đi...

Ngay thời khắc đang đắc chí tự mãn, đột nhiên gió nổi trời giáng, một luồng khí thế tựa như dời núi lấp biển đột nhiên xuất hiện.

A, màn kịch quan trọng đến rồi đây!

Khuôn mặt của Nam Chính Càn và Đông Phương Chính Dương đồng loạt biến thành vẻ nghiêm nghị và trang trọng, ngồi ngay ngắn lại.

...

Đáy mắt của Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đính lóe lên một tia vui mừng.

Cốc cốc cốc...

Lại có người gõ cửa.

Bạch Vân Đóa quay đầu nhìn Ngô Vũ Đình.

“Một chuyện không phiền hai chủ, đi mở cửa đi.” Ngô Vũ Đình nói.

Bạch Vân Đóa nhấc thân đứng dậy đi mở cửa.

Cửa mở ra.

Còn không phải là Du Đông Thiên một mặt đầy khó chịu đang đứng trước cửa sao, khi nhìn thấy Bạch Vân Đóa thì đột nhiên ngây ra: “Ồ, sao ngươi lại ở đây?”

Bạch Vân Đóa vừa nghe đã lập tức không vui.

Sao nào, ngươi còn lo lắng rằng ta đã biết về vụ bê bối của ngươi à?

Lập tức nghiêm mặt nói: “Nói nhảm, trong khoảng thời gian này ta đều ở chung với Tiểu Niệm, đây là chỗ ở của Tiểu Niệm, ta không ở đây thì ở đâu, ta phải ở đâu đây?”

Du Đông Thiên mặt mũi trịnh trọng, lôi ra cái ngữ khí của đại ca, trầm giọng nói: “Ồ, vậy ngươi ra ngoài đi loanh quanh trước đi, ta cần nói chút chuyện với chú thím Tả, ngươi không tiện ngồi đó nghe.”

Bạch Vân Đóa nhếch mũi, ta không tiện ở đó?

Thằng khốn nạn này!

Đây là chuyện mà một con người có thể làm, là lời con người có thể nói à?

Nghiến răng nghiến lợi nói: “Đáng ra ta không nên cầu xin cho ngươi!”

Nàng thực sự hối hận rồi.

Sớm biết tên khốn này có bộ mặt như vậy, còn có thể nói những lời thắm đượm mùi rắm như thế, còn giúp hắn ta cầu xin cái gì chứ?

Ý tứ trong lời nói của đối phương rất rõ ràng, bản thân nếu đã không biết thì sẽ tự đi, không bao giờ để mình biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì, cũng chính là thà làm chuyện người ta có thể biết chứ không làm chuyện không thể để người ta biết...

Quả thực rồi quả thực rồi...

Du Đông Thiên sửng sốt khi nghe những lời đó, hắn ta là người thông suốt đến mức nào, ngay lập tức hiểu rằng Bạch Vân Đóa không thể vừa mới đến, hơn nữa cũng đã hiểu rõ tường tận mọi chuyện trước mắt, việc này đã định sẵn là không thể thoát khỏi nàng ấy, không khỏi ngượng ngùng nói: “Em gái à, ngươi nói với ta chuyện này, thật sự... mất mặt mà... aizz, gia môn bất hạnh... ta không thể không dùng hạ sách này...”

Bình Luận (0)
Comment