Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2179 - Chương 2177: Du Của Du Tinh Thần!

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2177: Du của Du Tinh Thần!

Bạch Vân Đóa lạnh lùng nói: “Cái gì mà thượng sách với hạ sách, mấy chuyện rách nát này của ngươi không cần phải nói với ta, nói với ta được sao?”

Du Đông Thiên vội vã lấy lòng nói: “Chú thím Tả không nói gì chứ?”

Nhưng Bạch Vân Đóa đã quay người rời đi rồi.

Vốn là nể tình tên nhóc này có chút giao tình với ông chồng nhà mình nên mới quyết định chủ ý, muốn nhắc nhở hắn ta vài lời.

Bây giờ xem ra... ha ha... ta lại muốn xem xem Du Đông Thiên nhà ngươi hôm nay sẽ chết thảm đến mức nào!

Ta cứ coi như là một trò đùa vậy!

Vừa bước vào cửa, Du Thiên Vương đã nhìn thấy Nam Chính Càn và Đông Phương Chính Dương, hai người đang ngồi một cách ngay ngắn với vẻ mặt trang nghiêm, đầu óc đảo một vòng thật nhanh, không khỏi tức đến lệch mũi!

Khỏi phải nói gì hết, hai tên khốn nạn này, chắc chắn là vội vàng chạy đến đây xem kịch hóng biến đây mà!

Nam Chính Càn và Đông Phương Chính Dương đã đứng dậy, Đông Phương Chính Dương mỉm cười nói: “Du Thiên Vương, hân hạnh hân hạnh, hôm nay thật trùng hợp quá.”

Nam Chính Càn tỏ vẻ kinh ngạc: “Thật sự thật sự quá trùng hợp rồi, trùng hợp gặp được Du Thiên Vương thế này, ta kinh động mất rồi, thật đấy!”

Hân hạnh cái con khỉ khô á hai thằng các ngươi.

Du Đông Thiên nét mặt không vui nói: “Hân hạnh được gặp.”

Ngô Vũ Đình hừ một tiếng, nói: “y da Du Thiên Vương, sắc mặc của ngài sao lại khó coi thế, không lẽ có ai chọc lão nhân gia ngài tức giận hả?”

“Thím...”

Trong phút chốc tinh thần cả người của Du Đông Thiên phấn chấn hẳn lên.

Nháy mắt miệng ngọt như đường: “Thím à, mấy ngày nay cháu nhớ ngài chết được... cuối cùng cũng gặp được rồi, cháu đã sớm nói, thím đối với cháu ơn nặng tựa núi, tốt với cháu còn hơn cả cha mẹ ruột, cháu sau này nhất định sẽ hiếu thuận với thím...”

“.... Còn có chú Tả của ta....”

“Chú Tả, thím Tả, chuyện này, từ đầu tới cuối, thật sự hoàn toàn là lỗi của nhà ta, ta đã nghiêm khắc trừng trị cái đám không biết cố gắng kia rồi! Cái đám nhóc đó, chỉ mới hưởng qua vài ngày thái bình đã tự tâng bốc chính mình lên rồi, không biết trời cao đất dày, ta với cha ở ngoài vào sinh ra tử, lại để cho trong nhà xuất hiện loại con mọt này, lại còn xuất hiện hết tên này tới tên khác nữa, thật sự là tội lớn tày trời!”

“Lần này may mà có chú Tả thím Tả, giúp bọn ta phát hiện tai họa ngầm này, chỉnh đốn lại nề nếp! Quả thật là ơn đức sâu nặng... nếu không phải chú Tả thím Tả trượng nghĩa ra tay, gia tộc Du thị của ta còn có thể tồn tại lâu như thế này được sao? Chỉ có nước trở thành một gia tộc mốc meo hủ bại lừa đời lấy tiếng mà thôi... vừa nghĩ đến những chuyện mà đám khốn nạn này gây ra lại chọc ta tức muốn chết!”

“Nhìn xem Vương gia hiện tại, nhìn mà rợn người cỡ nào, làm người đau lòng bao nhiêu... Hiện tại những người này nếu còn tiếp tục làm xằng làm bậy nữa, vậy thì Du gia chắc chắn sẽ thành một Vương gia thứ hai, trốn cũng không thoát...”

“Thật sự quá đáng sợ rồi, làm người đau lòng nha!”

“Ta cũng là vừa mới biết chuyện này, lập tức chạy trở về mắng cho bọn chúng một trận! Ngoài ra ta còn đặt ra gia quy mới... thứ nhất là... thứ hai là... thứ ba là...”

“Tất cả những người trong cuộc ta đều đã nghiêm khắc xử phạt hết rồi, lần lượt là...”

“Lần này ta tới, không chỉ đại diện một mình ta, mà còn có cha ta, muốn nói một tiếng cảm ơn với chú Tả thím Tả. Vốn dĩ cha ta muốn đích thân tới đây, nhưng hai ngài cũng biết cha ta da mặt mỏng, trước lúc cháu sắp đi, ông ấy còn không ngừng dặn dò, nói là lần này chú Tả thím Tả giúp cho nhà ta một việc lớn... loại chuyện kiểu này, nếu không phải là tình nghĩa sống chết có nhau, cùng chung hoạn nạn, thì ai sẽ rảnh mà đi lo loại chuyện hư hỏng này của nhà người khác chứ?”

“Cũng chỉ có chú Tả thím Tả, có tình có nghĩa, không xem bọn ta là người ngoài mới có thể rộng lượng ra tay dẹp loạn, lập lại trật tự.”

“Chú Tả thím Tả... thật sự rất cảm ơn...”

Mồm miệng của Du Đông Thiên cứ như là súng máy hạng nặng đột nhiên bị mở chốt an toàn, bóp trúng cò vậy.

Bắn ầm ầm liền một lúc mấy trăm băng đạn.

“Lần này quả thật chuyện xảy ra đột ngột, vội vàng đến đây... ta chưa chuẩn bị cái gì....”

Du Thiên Đông lôi ra một cái nhẫn không gian nhét vào tay Ngô Vũ Đình.

“Không phải món đồ đáng giá gì, chỉ là một chút đồ dưỡng da làm đẹp mà thôi... thím ngài tất nhiên là không dùng tới, dù thế nào cũng mong thím đừng ghét bỏ chúng, ngoài ra chính là một ít rượu cho chú Tả... đều được giữ gìn mấy nghìn năm rồi... là loại chất lượng cũng xem như tàm tạm...”

Đông Phương Đại Soái rất muốn nói thầm một câu: Xí, rượu đó là của nhà lão tử đấy, cất giữ đâu chỉ mấy nghìn năm, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Du Đông Thiên vẫn là không dám nói.

Chắc chắn không phải là thông cảm cho hắn, tên này mỗi khi xem náo nhiệt của người khác miệng bao giờ cũng mở lớn hơn bất kỳ ai, làm gì có chỗ nào đáng để thông cảm chứ, chủ yếu là sợ về sau bị tên này tính sổ, có thể xem được một màn kịch lớn như này cũng đã đáng tiền lắm rồi...

“Ngoài ra ta còn chuẩn bị cho Tiểu Đa Dư và Tiểu Niệm Niệm...”

Du Đông Thiên một bên nói, một bên nhìn sắc mặt của Tả Trường Lộ.

Nhìn thấy biểu cảm của Tả Trường Lộ thủy chung không có gì thay đổi, sắc mặt của Hữu Thiên Vương càng ngày càng trắng...

Tốc độ nói vốn cứ cạch cạch cạch như súng liên thanh cũng dần dần lặng lẽ chậm lại, đến cuối cùng hình như còn có chút nói lắp...

Du Đông Thiên thật sự hiểu rất rõ vợ chồng Tả thị, Tả gia hễ có chuyện gì lớn đều bắt buộc phải có Tả Trường Lộ mới quyết định được, chuyện nhỏ thì đến lượt Ngô Vũ Đình quyết định, mặc dù Tả gia đã rất lâu rất lâu rồi không có xảy ra chuyện gì lớn, nhưng người có quyền thật sự ở Tả gia, vẫn luôn là Tả Trường Lộ.

Cũng như hiện tại, Du Đông Thiên biết rõ, bản thân cho dù thuyết phục được Ngô Vũ Đình, nhưng nếu vẫn không qua được ải của Tả Trường Lộ, vậy thì cũng là công cốc!

Tả Trường Lộ thản nhiên nói: “Ta kêu ngươi qua đây, là để ngươi tặng lễ vật đó hả? Ngươi cho rằng, ta và thím Tả của ngươi thật sự thèm muốn chút đồ kia của ngươi sao?”

“Không không không... ta tuyệt đối không có ý đó, trước giờ ta luôn hiếu kính đối với chú Tả thím Tả, hận không thể lúc nào cũng hầu hạ dưới gối...”

Bình Luận (0)
Comment