Du Đông Thiên nhìn Bạch Vân Đóa van nài, em dâu, ngươi nói giúp ta vài câu với!
Bạch Vân Đóa còn chưa nguôi giận, hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác, đến cả làm bộ không thấy cũng lười giả vờ.
Ngươi đắc tội với người ta vậy mà còn muốn người ta nói tốt giúp ngươi, trên đời còn có chuyện tốt kiểu đó cơ à?
“Du gia các người, bây giờ cũng trâu bò thật đấy! Không chỉ là gia tộc đứng đầu Thượng Kinh, còn là gia tộc đứng đầu Tinh Hồn, tính chung luôn cả ba cái đại lục, nhưng ngươi mở mắt ra mà nhìn xem, trên dưới Du gia được nuôi thành cái loại gì chứ? Ta vốn chỉ muốn xem làm sao giải quyết chuyện này, phạt lỗi nhỏ để răn đe lỗi lớn thôi là được, nhưng sau khi ta dùng thần thức quét một vòng Du gia các ngươi mới phát hiện một gia tộc lớn như các ngươi, hiện tại cũng y như Vương gia, thối nát không chịu nổi.”
“Nhìn thấy gia thế tầm thường thì trực tiếp giẫm đạp! Thấy được gia tộc cường thế như chính mình thì xúi giục con mình gạo nấu thành cơm... đây chính là gia phong của Du gia các ngươi đó sao?”
“Thậm chí mấy nghìn năm gần đây, phân chia lợi ích thượng tầng ở Thượng Kinh, chỉ riêng một cái Du gia vậy mà lại chiếm đến hai mươi phần trăm định mức!”
“Ngươi chức cao quyền trọng, những việc vặt tiếp xúc cũng nhiều hơn, chắc hẳn càng hiểu rõ hơn ta, một cái gia tộc chiếm giữ hai mươi phần trăm lợi ích tài nguyên của toàn bộ Thượng Kinh, đại biểu cho cái gì, có ý nghĩa như thế nào!”
“Cứ cho là Du Đông Thiên ngươi cộng thêm cha ngươi, có lẽ có tư cách lấy hai mươi phần trăm này, nhưng ngươi tự hỏi lòng mình xem, có lấy nổi hay không, có cảm thấy chính mình đang thôn tính hay không! Mà tình huống bây giờ lại là, vẻn vẹn có mấy hậu nhân mà các ngươi lưu lại ở gia tộc, bọn chúng lại dám chiếm hai mươi phần trăm định mức, bọn chúng dựa vào cái gì hả! ?”
“Chỉ dựa vào, tổ tông của bọn chúng là Đế Quân? Là Hữu Lộ Thiên Vương sao? !”
“Nực cười làm sao! Hoang đường cỡ nào! Vớ vẩn làm sao! Phát rồ cỡ nào!”
“Du gia chính là Du gia, cái gì mà Thiên Vương gia tộc? Theo cách nói này của các ngươi, nếu sau này Tiểu Đa và Tiểu Niệm thành thân, có phải còn phải lập một cái Ngự Tọa gia tộc không hả? !”
“Đến lúc đó Du gia các ngươi có phải muốn đồng lòng hợp sức, quay vần khắp nơi, đảm bảo cho cái vinh quang đệ nhất gia tộc của chính bản thân không bị suy đồi đúng hay không, có phải còn muốn đối đầu với cả bọn Tiểu Đa Tiểu Niệm hay không? ! Thậm chí là giết bọn nó để diệt trừ hậu hoạn hả?”
“Ngươi cũng đừng nói với ta là ta nghĩ nhiều rồi, là ta lo bò trắng răng, là ta suy nghĩ viển vông!”
Mồ hôi lạnh trên mặt Du Đông Thiên chảy ròng ròng.
Mấy lời này thật muốn chết quá mà...
Trả lời như thế nào cũng không đúng.
Nhưng có một điều có thể khẳng định, đó chính là... chú Tả với thím Tả, tuyệt đối sẽ không để Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm lập cái gia tộc gì đó đâu!
Từ lúc có con đều luôn giấu giấu diếm diếm cứ như sợ bị người ta biết, vậy thì làm sao có thể thành lập cái gì gia tộc...
“Chú Tả...”
Du Đông Thiên nhìn Tả Trường Lộ van nài, nhưng lại đụng phải ánh mắt sắc lạnh như đao của Tả Trường Lộ.
Đông Phương Chính Dương ho một tiếng, khom người nói: “Lão đại... Hữu Thiên Vương... cũng biết sai rồi, hơn nữa thái độ này, cũng đã... lão đại ngài xem có phải...”
Nam Chính Càn cũng cúi cúi người, nói: “Lão đại, sau khi Du gia trải qua lần xử trí này, chỉ cần đám con cháu hậu bối không còn làm trái quyết định của Thiên Vương, ít nhất trong ba nghìn năm sẽ không có vấn đề gì đâu, hơn nữa... sau khi gia tộc sinh sôi nảy nở mười nghìn năm, con cháu bất tài, phẩm hạnh xấu xa... trước giờ đều là chuyện mà không một ai, không một gia tộc nào tránh được cả...”
“Dù có là thần tiên... sợ là cũng... suy cho cùng lòng người mà...”
Tả Trường Lộ nhẹ nhàng thở dài: “Tâm tư của ta, các ngươi cũng hiểu đấy. Đổi thành lúc bình thường, ta cũng sẽ không nói nặng đến vậy, càng không muốn nói nặng như thế, nhưng mà... Vương Phi Hồng, chính là huynh đệ năm đó của ta đó! Vương gia đó, mở to mắt mà nhìn, đi đến bước này, đã trở thành nội loạn giữa huynh đệ chúng ta, sao không biết lấy đó làm gương.
“Nghĩ đến đã thấy rợn người!”
“Hiện nay gia tộc Du thị cũng đã có mầm mống giống như vậy rồi. Thậm chí là gia tộc của hai người các ngươi, cũng chưa chắc sẽ không sinh ra loại mầm mống này!”
“Chúng ta tắm máu anh dũng chiến đấu giành thiên hạ, nếu đến cuối cùng phát hiện, đại lục Tinh Hồn mà chúng ta hao hết tính mạng, chiến đấu cả một đời, bảo vệ vô số năm, vậy mà lại bị hậu nhân của chính chúng ta tổn hại... cho dù chúng ta có thật sự bước lên thần đàn, thì làm sao có thể yên tâm thoải mái mà đón nhận cúng bái của bách tính trong năm tháng dài đằng đẵng đây? !”
“Cả đời ác chiến, ước nguyện ban đầu của chúng ta chỉ là vì nhìn thấy thế giới tốt đẹp, chúng ta có thể hạ độc thủ với những kẻ phá hoại xã hội, nhưng ta tuyệt đối không hy vọng, có một ngày khi các ngươi vung lên đồ đao, dưới đao, lại chính là con cháu máu mủ của chính chúng ta!”
“Loại đau đớn như bị khoan tim này, cái loại cảm giác hoang đường, thất vọng, thác loạn đó, là thứ mà các ngươi không cách nào chịu đựng được! Cho dù cái người hậu nhân ở dưới đao đó, ngươi còn chưa từng gặp qua, nhưng dẫu sao cũng là huyết mạch kế thừa của ngươi, ngươi sẽ luôn nhớ tới, ngươi họ Du, Du của Du Đông Thiên! !”
“Du của Du Tinh Thần!”
Giọng nói của Tả Trường Lộ không hề quá nghiêm khắc, nhưng khuôn mặt của Du Đông Thiên, Đông Phương Chính Dương, Nam Chính Càn và Bạch Vân Đóa tràn đầy nghiêm nghị, cả người đứng thẳng, nghiêm túc lắng nghe.
Cái này, không thể nghi ngờ là lời từ tận đáy lòng, tuyệt đối không phải là xúc động mới nói.
Còn về đám người Mục Tòng Quân, Mặc Huyền Y, bao gồm cả Tả Tiểu Đa và Lý Thành Long ngồi trên cùng một cái bàn, họ không thấy được màn này, cũng không nghe được bất cứ âm thanh nào.
Nhắc đến Vương Phi Hồng, cảm xúc của Tả Trường Lộ có chút khó chịu, năm đó Cô Hồng Thiên Vương một mình một kiếm giết cho hai liên minh Vu Đạo máu bay tung tóe, cái người tiêu sái cười với mình trước khi chiến đấu...