Tần suất đánh lần này hiển nhiên nhanh hơn vừa rồi rất nhiều!
Tả Tiểu Đa cảm thấy rằng mình đã thực sự trở thành một người thợ nện!
Ừm, bị nện đến ngu ra.
Tả Tiểu Đa bị đập thẳng xuống, thân thể càng ngày càng đen, bụng càng ngày càng lớn, cơ bắp trên người lại một lần nữa bị nguyên khí cầu vồng lấp đầy, sưng phồng...
Có thể là chốc lát, cũng có thể là rất lâu, sau khi một lần nữa nghe thấy âm thanh ầm ầm xuất hiện, thiên kiếp thứ hai đã kết thúc...
Cú đánh cuối cùng, so với trước kia là đã rất nhẹ rất nhẹ rồi, gần như chỉ là một cái chạm...
Nhưng Tả Tiểu Đa tội nghiệp giờ đã là một quả bóng bay cỡ lớn với cái bụng căng phồng, đường kính phải hơn một mét, giống như một con cá nóc to quá khổ...
Bị đánh một cú như vậy...
Đột nhiên hoảng hốt nảy lên, trong bụng có quá nhiều khí cầu vồng, thế là bay thẳng từ mặt đất lên...
Tròn vo lao ra khỏi mặt đất, ấy thế mà vẫn không dừng lại, nó cứ bay lơ lửng, lơ lửng lên tận không trung.
Đa Đa nào đó bị đánh đến thần trí mơ hồ ngay tức khắc há miệng, lập tức chuyển sang trạng thái cứng đờ nghển cổ, ưỡn ngực, vểnh mông...
Từng luồng khí tức cầu vồng lại lần nữa phun ra...
Hiện trường tự nhục cỡ lớn lại lần nữa lên sàn.
Bất quá bởi vì cơ thể đang lơ lửng giữa không trung, thân thể dĩ nhiên vẫn duy trì cái tư thế cứng ngắc này, mà bởi vì tác dụng ngược lại của khí thải, ừm, không sai, chính là khí thải.
Khí thải cầu vồng.
Nối liền... vì tác dụng ngược lại của khí thải, hình thành nên một cảnh tượng kỳ dị quay chậm, vừa xoay tròn vừa phun ra, giống như một cảnh skémmotion kéo dài, kính vạn hoa hình người...
Cứ xoay vòng vòng như vậy, cầu vồng liên tục phun ra ngoài từ trước sau trên dưới trái phải, trường hợp này tuyệt đối rực rỡ, xán lạn chói mắt hơn bất cứ loại pháo hoa nào.
Chỉ là, tư thế này thật sự rất khó coi, hoặc giả phải nói là, không thể nhìn nổi!
Tả Tiểu Đa cảm thấy hắn bây giờ là một diễn dịch sách giáo khoa thật giận dữ và đáng xấu hổ.
Thiên kiếp này cũng quá không đứng đắn rồi đấy? Ngươi làm một màn như vậy ở dưới đất cũng không sao, nhưng ngươi lại thả ta lên tận trời thế này là cớ làm sao?
Ngươi e ngại người ta nhìn còn chưa rõ à...
Cũng may cũng may, cảnh giới này chỉ có năm người nhà mình, không có người ngoài nào khác, cũng coi như không làm người ta mất mặt khỏi phạm vi gia đình!
Nhưng ta vẫn xấu hổ lắm aaaaw...
Bên dưới...
Năm người bảo hộ nín cười, sôi nổi lấy điện thoại ra... bắt đầu quay phim lại.
Tả Trường Lộ, Lệ Trường Thiên lúc này đã ngựa quen đường cũ, quen tay dễ làm, Ngô Vũ Đình, Bạch Vân Đóa cũng rập khuôn như chén, nhanh chóng tiến vào trạng thái. Chỉ có tu vi của Tả Tiểu Niệm vẫn không thể làm ống kính kéo qua đây được, tạo thành cảm giác Deja Vu, cho dù thị lực của nàng đã đủ, nhưng cuối cùng vẫn không có đủ năng lực không gian tương ứng, ngay lúc sắp phải bỏ lỡ cơ hội…
Hết sức lo lắng.
Vì thế ôm lấy cánh tay mẹ, năn nỉ Ngô Vũ Đình: “Mẹ, một lát nữa nhất định phải chuyển cho con video bản hoàn chỉnh.”
“Đứng sang một bên! Nhắm mắt lại! Nhìn lung tung cái gì, kia không phải thứ tốt lành gì!”
“Ứ ừ! Tiểu Cẩu Đát hiện tại chơi thật vui, người ta mặc kệ…”
“…” Ngô Vũ Đình cạn lời trong chốc lát.
“Sau này ăn Tết rồi… Bây giờ không phải các nơi đều nghiêm cấm bắn pháo hoa, pháo dây sao? Sau này ăn Tết… cứ để Tiểu Cẩu Đát đi lên phun một chút, đảm bảo nhận được đón mừng, muôn vàn người ca ngợi…” Tả Tiểu Niệm bỗng nảy ra ý tưởng.
“Để chồng ngươi cởi sạch mông lên trời làm pháo hoa?” Ngô Vũ Đình kinh ngạc.
“Có thể chỉ ở trong sân nhà chúng ta …”
“Cởi sạch?”
“… Vậy chỉ cần khoét một cái lỗ trên quần được không?”
“Con gái con lứa, còn có thể giữ chút mặt mũi không?”
“Không cần!”
“…”
Một bên khác.
Bạch Vân Đóa đỏ bừng mặt, nhưng vẫn rất kiên cường, rất kiên định mà cũng cầm lấy điện thoại đưa lên chụp hình, loại tình huống này, đừng nói là ngàn năm mới gặp một lần, cả mấy triệu năm cũng chưa chắc lại có thể có một lần như thế.
Vô cùng có khả năng là vô tiền khoáng hậu, một lần duy nhất.
Cơ hội để lưu giữ lại tư liệu hình ảnh này, bỏ lỡ thì chính là thật quá đáng tiếc rồi…
Mắt thấy mọi người như vậy, Tả Tiểu Đa đang ở giữa không trung cũng chỉ có một ý nghĩ trong đầu.
“May mà không để cho đám người Lý Thành Long tới vây xem ta đột phá…”
“Nếu không, ta làm sao còn mặt mũi đi làm lão đại của bọn họ…”
Trên mặt đất, Tiểu Bạch A, Tiểu Tửu, còn có Tiểu Tiểu ngẩng đầu tràn đầy sức sống quan sát.
Tam Tiểu đều đang thán phục: “Ôi..., mẹ thật lợi hại…”
“Đúng vậy, mẹ thật lợi hại quá đi, mẹ thế mà lại có thể thả rắm cầu vồng… Thật hâm mộ…”
“Thật hâm mộ ~ ing…”
“Hâm mộ…”
…
Xác nhận ống kính đã điều chỉnh tiêu điểm xong, Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình không cần dùng tay điều chỉnh nữa, quay sang nhìn nhau, bắt đầu truyền âm.
“Điều này không bình thường… Đây là xảy ra chuyện gì?”
“Thập Toàn Thiên Kiếp chính là do chín tộc thiên đạo cùng nhau phụ trách, mỗi tộc phụ trách một vòng… Mà phụ trách một vòng này, là vòng Thiên Đạo nào? Những hành động đến tận bây giờ, vậy mà lại hoàn toàn không có ý xấu…”
“Đúng vậy, cái gọi là thiên lôi đánh xuống, căn bản chính là khó chịu với hành động phách lối khiêu khích của Tiểu Cẩu Đát lúc trước, mà đặc biệt chế tạo một cái hiện trường nhìn có vẻ lớn lối… Về phần nguy hiểm, đó là một chút cũng không có, thậm chí lôi kiếp không ngớt đánh xuống đều là đang giúp cho Tiểu Cẩu Đát… Đây là Thiên Đạo lão gia ở tộc nào, vậy mà lại bày ra ý tốt lớn đến vậy?”
“Làm sao có thể... Có thần trí hoàn chỉnh đến vậy? Cũng quá nhân tính hóa rồi đi?”
“Đúng vậy, việc này nhìn giống như đang đùa giỡn vậy.”
“Phỏng chừng Cẩu Đát còn phải trải qua trường hợp như vậy thêm tám lần…” Tả Trường Lộ vẫn có một phần nhỏ tinh thần chú ý trên việc ghi hình, thường xuyên xác nhận tình hình.
“Đó là tất nhiên.”
“Cho tới bây giờ, còn chưa ra tay cũng chỉ có Thượng Cổ Long Phượng Kiếp… Xem ra Long Phượng Kiếp sẽ hoàn thành một đợt thiên kiếp cuối cùng… Thế nhưng Long Phượng lại nổi danh là sẽ không hạ thủ lưu tình, nếu đã tới tham gia náo nhiệt, thì sẽ không phải không có nguyên nhân.”
“Vì thế…”
“Mất mặt một chút cũng chẳng có vấn đề gì… Tiểu Cẩu Đát cũng cần được dạy dỗ như vậy, hơn nữa cũng không có người ngoài… Không phải chỉ là cởi sạch mông, phóng chút pháo hoa gì đó thôi sao…”