Chết tiệt, trên Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy này, thế mà còn giữ lại một phần uy năng của thiên kiếp…
Tả Tiểu Đa lập tức sững sờ tại chỗ.
Chết tiệt, đây là… Đây là đổi biện pháp đem binh khí của ta phong ấn lại sao?
Thế này còn bảo ta làm sao độ kiếp?
Ngươi làm thế này không phải đang chơi xấu sao?
Có thể làm ra loại hành động này, cũng xứng làm ông trời sao?
Thiên Đạo vô tư, Thiên Đạo chí công như đã nói đâu rồi?
Truyền điện lên binh khí tiện tay của ta, còn để ta cầm lên nện ngươi thế nào?
Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu đột nhiên xuất hiện, giữa hai luồng ánh sáng một đen một trắng chợt loé lên, quen cửa quen nẻo chui vào Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy, lại hoàn toàn không để ý đến ảnh hưởng bởi uy năng lôi kiếp còn lưu lại bên trên song chùy, hoàn toàn không phát hiện ra.
Ngay sau đó…
Bên trên Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy, tia sáng chín màu chợt loé lên rồi đột nhiên biến mất, sau đó lại tự động tự giác bay lên, hạ xuống trong tay Tả Tiểu Đa, Tả Tiểu Đa dưới sự ước chừng của hai tay, lập tức cảm thấy… Giống như nhẹ nhàng như không có gì, giống như đang cầm hai chiếc đại chùy giấy.
Nhưng trong lòng Tả Tiểu Đa lại biết rõ, khối lượng và trọng lượng của đại chùy, tất cả đều vẫn còn ở đây, thậm chí so với nguyên bản còn tăng thêm rất nhiều…
Đây là một loại cảm giác tương đối kỳ lạ, lại tương đối mâu thuẫn, cộng thêm đặc biệt chân thực, từ chính đáy lòng sinh ra, hoàn toàn là đương nhiên thuận lý thành chương, nhưng lại không làm rõ được ngọn nguồn, quả nhiên là cảm nhận kỳ diệu.
“Bảo bối ngoan, không uổng công mẹ thương hai ngươi.” Tả Tiểu Đa rất rõ ràng, kết quả này chính là do Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu áp chế lực lượng thiên kiếp còn lưu lại trên Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy.
Hai đứa bảo bối, có công lao vô cùng to lớn, Tả Tiểu Đa cảm thấy lòng già này được an lòng, có con mọi chuyện đều đủ đầy…
Mà nơi hắn không thấy được sâu trong được Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy, Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu tay trong tay, đều đang mở miệng ra sức nuốt, dốc sức nuốt, làm gì có thời gian đi để ý tới mẹ Tiểu Đa bên ngoài…
Thật vất vả chờ đến giai đoạn cuối cùng, thiên kiếp đã phải đi đến thế suy sức yếu, nhưng chất dinh dưỡng còn dư lại trong đó vẫn chưa hết, chưa tiêu tan, chính là thời điểm thích hợp nhất… Lúc này còn không kiêng nể mà nuốt vào, còn phải chờ đến khi nào nữa?
Đây chính là đồ ăn ngon nhất nhất luôn!
Hai đứa ra sức ăn, dốc sức ăn, hai chiếc miệng nhỏ, há to hết cỡ, nuốt ừng ực, chỉ tập trung tinh thần ăn.
Tiểu Bạch A nuốt vào, theo hướng nắm tay, đưa vào trong cơ thể Tiểu Tửu, mà Tiểu Tửu nuốt vào, cũng theo hướng nắm tay đưa vào trong cơ thể Tiểu Bạch A …
Cùng với việc liên tục đưa vào từ hai phía, lại liên tục chảy ngược về, dần dần hình thành hai khí m Dương, mà trong khoảng thời gian này hai đứa nhóc đã cắn nuốt được rất nhiều lực lượng ba hồn bảy vía, cũng bởi vậy mà bị phân chia, chuyển hóa thành năng lượng tinh tuý thuần khiết nhất, tiết kiệm được rất nhiều thời gian để triệt tiêu Nguyên Linh còn sót lại …
Hai đứa cứ tay trong tay như vậy, ở trong chùy kình thôn hải hấp, phấn chấn đến mức cứ lắc lư chân nhỏ, ăn ngấu ăn nghiến, ăn thả sức.
Đây chẳng phải chính là khoảnh khắc mà chúng ta chờ đợi từ khi quyết định tiến vào hai cái chùy này hay sao…
Một bữa ăn ngon, cực kỳ hạnh phúc!
Lúc này, mười cái nhãn kiếp trên bầu trời lại xoay tròn lần nữa, xoay tròn, xoay tròn, cuối cùng lại lần lượt biến mất, không còn thấy đâu nữa…
Vẻ mặt vợ chồng Tả Trường Lộ không có chút chuyển biến tốt đẹp, ngược lại lại hiện ra vẻ lo lắng, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Nhưng lại thấy những tầng mây trên trời càng tích càng dày, sắc thái cũng là ngũ thải ban lan, hết sức lộng lẫy!
Càng về sau, tất cả các màu sắc, toàn bộ đều hoà vào trong những màu sắc khác, toàn bộ bầu trời, giống như một bảng pha màu vô cùng phức tạp, nhưng lại vô cùng lộng lẫy.
Ở vị trí trung tâm, chính là một con nhãn kiếp cực kỳ to lớn còn lưu lại duy nhất!
Đúng vậy, cũng chỉ còn lại một con nhãn kiếp cuối cùng, mây ngũ sắc ở hai bên, tất cả đều tách ra, xung quanh giống như lỗ đen hư không, thâm thúy vô tận.
Ở hai bên mây ngũ sắc đang quay cuồng ở phía xa kia, trên bầu trời xoay quanh không ngừng, đúng lúc đó, một con Kim Long lắc đầu vẫy đuôi đột nhiên xuất hiện, thân thể trùng điệp dài cỡ chừng mấy chục nghìn trượng, xoay quanh uốn lượn, đầu rồng đột nhiên trong nháy mắt buông xuống, long nhãn to lớn, hào quang sáng rỡ, lấp loé nhìn Tả Tiểu Đa.
Chỉ vẻn vẹn một con mắt, dường như còn to lớn hơn cả một chân núi lớn!
Một bên khác, cũng có một con Thất Thải Phượng Hoàng, theo từng tiếng líu lo trong vắt, mang khí thế lớn mà đối diện.
Trong nháy mắt, trên bầu trời long đằng phượng vũ, mỹ lệ vạn đoan, khó mà miêu tả được.
Một màn biến hóa này, khiến cho tất cả mọi người bên dưới đều xem đến ngây người.
Từng luồng gió lớn lưu động, theo Kim Long lượn quanh, Thải Phượng giương cánh, đột nhiên nổi lên…
Vù vù vù…
Trên mặt đất, cát bụi bị cuốn lên vô cùng, sức gió trên mặt đất chẳng qua chỉ là quang cảnh trong nháy mắt, lập tức đạt đến cấp độ cấp chín trở lên, thổi bay vô số người ở bên ngoài xem dị tượng trên bầu trời, hai mắt của mỗi người đều không mở ra được, vội vàng quay về đóng cửa che nhà, tránh né hiện tượng thiên văn đột nhiên thay đổi này.
Mà người tu vi càng cao, ngược lại càng sinh ra cảm giác thần hồn rung chuyển, không dám có chút hành động mù quáng nào.
Từ lúc Tả Tiểu Đa bắt đầu độ kiếp, tất cả những người tu vi tương đối cao đều hiểu rõ, đây là có tuyệt thế thiên tài đang độ Phi Thiên Kiếp!
Suy đoán này cũng không có bất luận khó khăn gì, dấu vết bên ngoài thực sự quá rõ ràng.
Mà căn cứ vào chút nhận thức này, vô số cao thủ trong vòng mười nghìn dặm, tất cả đều tại hướng về phía này chạy đến.
Dù sao, đây chính là Thiên Đạo Phi Thiên Kiếp, tương đối khó có được, đối với những người còn chưa đột phá Phi Thiên mà nói, nếu có thể ở gần quan sát một chút, đối với độ kiếp trong tương lai của bản thân, sẽ mang lại giá trị tham khảo rất lớn, có thể xưng là cơ hội trời ban, kỳ ngộ tuyệt vời.
Thậm chí không cần nói là ở gần quan sát, cho dù là cách nhau mấy trăm dặm, cảm nhận được một chút khí vận kia, khí thế kia, cũng có thể nói là một khoản lời xa xỉ!