Nếu trong nháy mắt mà người đột phá độ kiếp đó, nhận được ơn huệ dư thừa trời giáng phúc ấm, ban ơn cho bản thân, càng là lợi ích lớn lao, thu được ích lợi vô tận.
Nói cách khác, khi tu giả khoảng cách nơi độ kiếp càng gần, lợi ích đạt được, cũng liền tương đối càng nhiều!
Mà trời ban hồng phúc như thế này, gần như là cơ hội bạch phiêu, lại có ai chịu bỏ qua?
Vừa chạy về phía bên này, trong lòng vừa bốc lên đủ loại hâm mộ, ghen tỵ, oán hận, và còn nhiều cảm xúc khác…
Chỉ tiếc những người có tâm này đến vị trí cách nơi này xấp xỉ năm trăm dặm, thì đã không thể lại tiến lên thêm một bước nào nữa.
Đám bốn người Tả Trường Lộ canh giữ ở chỗ này sớm đã bố trí kết giới tường đồng vách sắt!
Chỉ cần bốn người này cùng nhau hợp lực, cho dù bất cứ kẻ nào, đều mơ mới tới được.
Chuyện liên quan đến thành tựu cả đời của con trai mình, há có thể để cho người lòng dạ khó lường tiến vào?
Đừng nói Ngô Vũ Đình tính tình vốn dĩ không tốt, cho dù từ trước đến nay tính tính có tốt, cũng tuyệt đối không thể! Đừng nói là người, ngay cả ác niệm mãnh liệt kia, cũng đều trực tiếp bị thần niệm chém nát, hủy diệt!
Nhất là bây giờ đã đến thời điểm then chốt của cửa ải cuối cùng này, đã không chỉ có người hộ pháp là đám Ngô Vũ Đình, không để cho đi qua đơn giản như vậy…
Vào giờ phút này, thậm chí ngay cả bầu trời đều không nhìn thấy.
Người tu vi thấp còn tốt, thức thời về nhà đóng cửa ngủ, hoặc là cúi đầu không nhìn bầu trời làm việc khác, tự nhiên là chuyện gì cũng sẽ không có.
Mà những người tu vi tương đối cao kia, những người có ý đồ gây sự nếu lựa chọn kiên quyết đối kháng, đương đầu… Lại phát hiện, chân nguyên căn cơ mà chính mình khổ công tu luyện, vậy mà lại đang chậm rãi tiêu tan!
Thế này cũng quá dọa người rồi!
Chúng ta chỉ muốn đứng bên ngoài quan sát một chút, muốn bạch phiêu một chút… Cần ác đến mức vậy sao?
Chúng ta không phải còn chưa nhìn thấy bản chính sao? Không phải còn chưa bắt đầu đã lên VIP sao?
Chúng ta đều sửa rồi mà vẫn không được sao…
Sau này chúng ta làm anh em tốt…
Bầu trời mù mịt, một chút ánh sáng cũng không có.
Đông Phương Chính Dương và Nam Chính Càn đang ở trong Thượng Kinh đều không nhìn thấy gì; Du Đông Thiên có tu vi cao hơn, tuy nhìn thấy được chút manh mối nhưng cũng không dám chạy tới góp vui.
Ba người không tới xem có chuyện gì xảy ra, ngược lại còn bố trí thêm phòng tuyến ở các phương.
Là phòng tuyến do ba người tự bảo vệ.
Phải nói rằng tiếp viện phô trương trong lần đột phá này của Tả Tiểu Đa đã đạt tới mức cực kỳ xa hoa.
Nhưng mấy vị hộ pháp kia chính là gần như khó mà làm lại xa hoa phung phí...
Haizz, không liệt kê dài dòng ở đây nữa.
Sức gió trên mặt đất dần tăng lên cấp mười, còn sức gió trên trời không ngờ đã vượt qua cấp mười bốn, đạt tới trình độ khó có ai có thể miêu tả, tưởng tượng được.
Đáng tiếc chút gió này đối với chân trời Long Phượng mà nói hoàn toàn không là gì, từ đầu tới cuối bày ra một loại trạng thái từ từ áp xuống, đủ loại rực rỡ, đủ loại lộng lẫy, đủ loại lóa mắt, không thiếu thứ gì!
Kiếp nhãn còn lại đang ở giữa Long Phượng, hạ thấp xuống dần khu vực nghìn mét xung quanh tầng khí thấp...
Đúng lúc thân xác to lớn của Kim Long đột nhiên quay từng vòng từng vòng tới phía trên kiếp nhãn, chỉ để lại cái đầu rồng, còn Phượng Hoàng đang bay lượn, chân đi xiêu vẹo... cũng chầm chậm dừng lại nghỉ ngơi trên kiếp nhãn.
Tả Tiểu Niệm nhìn không chớp mắt.
Đây là lần đầu tiên nàng tận mắt nhìn thấy khung cảnh hùng vĩ tráng lệ như vậy!
Không biết vì sao, khi nhìn thấy ánh mắt uy nghiêm của Phương Hoàng, Tả Tiểu Niệm đột nhiên sinh ra một mạch ý nghĩ gần gũi...
Tuy kiếp nhãn đã dừng hạ xuống, nhưng nó vẫn chuyển động tại chỗ, hơn nữa tốc độ càng ngày càng nhanh.
Một cảm giác nguy hiểm to lớn chớp mắt bao trùm tất cả những người có mặt.
Tim Tả Tiểu Niệm đập nhanh như gõ trống, theo bản năng giơ tay lên trước miệng, hét lớn: “Đa Đa, cẩn thận!”
Cơ thể Tả Tiểu Đa lúc chìm lúc nổi trong gió lớn, gật đầu thật mạnh.
Giây phút đó hắn rõ ràng cảm nhận được ác ý cực lớn tới từ giữa trời đất.
Những người có mặt bao gồm cả Tả Trường Lộ đều không chú ý, lúc Tiểu Niệm hét lớn... Phượng Hoàng đã xoay tròn tới mức chỉ còn lại cái bóng đại khái trên trời đột nhiên mở mắt, nhanh như chớp nhìn về phía này.
Mắt nó nhìn thẳng vào ánh mắt lo lắng của Tả Tiểu Niệm.
Đôi mắt đơn thuần tới cực điểm, chỉ có sự lo âu từ tận đáy lòng, và nỗi cấp bách hận không thể dùng bản thân thay thế.
Mắt thiên kiếp đột nhiên bay lên, hai luồng sáng tốt chớp tắt bên trong, một viên lôi cầu to lớn hình thành.
Cả bầu trời lóe sáng vì thứ đó, nhưng ngay sau đó lại tối sầm xuống!
Lôi cầu rầm rầm rơi xuống!
Tả Tiểu Đa huýt một tiếng dài, đan dược vẫn luôn ở trong bụng được chân khí bao bọc ứng niệm tan ra, linh khí mạnh mẽ tràn trề không gì chống đỡ nổi, nổ tung ra tứ phía tràn khắp cơ thể!
Lôi cầu còn chưa rơi xuống, Tả Tiểu Đa sức khỏe như vâm huơ hai cây chùy lớn, ác ý hướng ngược lên trời phóng.
Hai chùy ở trong tay, thiên hạ này là của ta.
Một dòng khí to lớn khó nói thành lời bốc cao từ trong lòng Tả Tiểu Đa.
“Ngươi có thể nện xuống người ta!”
Tả Tiểu Đa lại hét lớn một tiếng “Nhưng vĩnh viễn không thể ngăn ta xông lên”
Lôi cầu từ trên trời rơi xuống, đó là lôi cầu to lớn như một ngọn núi.
Dưới sự chiếu rọi của lôi cầu, Tả Tiểu Đa chỉ bé nhỏ giống một con kiến đang giơ hai càng huơ qua huơ lại.
Nhưng dù nhỏ bé như kiến không đáng nhắc tới, Tả Tiểu Đa vẫn không chút sợ hãi, xông tới hướng lôi cầu như một đi không trở lại.
Lôi cầu xẹt nhanh tới, như núi lớn áp đỉnh, nện mạnh xuống chùy của Tả Tiểu Đa!
Tả Tiểu Đa lúc đó đúng lúc đang triển khai thức thứ nhất của Thiên Hồn Mộng Yểm chùy...
Ầm ầm!
Toàn bộ sông núi đất đai xung quanh đều rung chuyển vì đòn đánh này.
Vừa chạm vào, Tả Tiểu Đa liền cảm thấy không ổn, linh khí dùng hết sức lực toàn thân gom góp, trong kiếp thứ nhất của Long Phượng liền giống như hoa tuyết gặp ánh nắng mặt trời, không có sức kháng cự trực tiếp tan biến, không còn chút dấu vết.
Ầm ầm....
Lúc hai bên va chạm, Tiểu Bạch A hét lớn một tiếng mềm mại: “Ai da....”
Tiểu Tửu cũng non nớt nói: “A ya”
Hai đứa nhỏ cùng lao ra khỏi Cửu Cửu Miêu Miêu chùy, khoa chân múa tay xông vào lôi cầu!