Lôi cầu phá vỡ phòng tuyến hai chùy, giống như tơ không chút ảnh hưởng, tiếp tục đập điên cuồng vào người Tả Tiểu Đa, trong chớp mắt Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy ba hồn bảy vía của mình bị đánh cho nát bươm.
Chân nguyên hộ thân đối với thiên kiếp rơi xuống người hoàn toàn không có một chút lực kháng cự, chớp mắt tiêu tan hết, tiếp theo hút xương ép tủy, đi khắp cả người. Giây phút hồn phách Tả Tiểu Đa rời khỏi cơ thể, thậm chí “nhìn” thấy cơ thể của mình, vào lúc này nó hoàn toàn trong suốt!
Dù là bắp thịt, xương cốt, nội tạng, mỗi một xăng ti mét da đều hiện ra trong suốt rõ ràng.
Tả Tiểu Đa biết lúc này không được hoảng loạn, cẩn thận giữ lại chút thanh tỉnh của đầu óc, dựa vào ý chí khống chế hai chùy không rơi xuống, sống chết nâng nó lên!
Lúc này hắn chỉ cảm thấy linh hồn mình đang chịu trăm nghìn đau đớn!
Đủ mọi loại sống chết ly biệt, đủ mọi loại ưu phiền đau khổ, nỗi đau búa rìu róc thân tầng tầng lớp lớp kéo tới...
Chợt trước mắt xuất hiện thật nhiều quang ảnh biến ảo...
.............
Tả Trường Lộ cả người đầy máu, trên người cắm đầy đao kiếm, lưng dựa vào một thân cây, hình như đã không còn thở, nhưng đao kiếm của kẻ địch vẫn đang mạnh mẽ bổ tới cơ thể hắn.
“A...”
Tả Tiểu Đa thấy vậy tim trùng xuống, không nhịn được hét lớn một tiếng đau đớn...
Đao sắc sắp chém xuống người Tả Trường Lộ, phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng trắng, bổ nhào về phía Tả Trường Lộ, không phải là Ngô Vũ Đình thì còn là ai...
Nhưng dù làm vậy cũng chỉ đổi lại ngàn đao vạn kiếm, liên tiếp rơi xuống người Ngô Vũ Đình, ánh mắt của mẹ trước khi chết quét qua hắn, giống như đang nói với hắn: “Đa Đa, mau chạy đi...”
Cả người Tả Tiểu Đa phát run, cũng không biết sức lực từ đâu tới, gần như là bản năng xông lên trước, hai mắt đỏ ngầu, dùng cơ thể của mình đứng chắn trước người cha mẹ.
“Phốc phốc phốc...”
Hắn cảm thấy vô số mũi tên binh khí dồn dập rơi xuống cơ thể mình, tập trung, nườm nượp không dứt...
“Cha mẹ nuôi ta một đời, dù giống như địch muốn..... cũng không tiếc ở đây!”
Tả Tiểu Đa lẩm nhẩm trong miệng, dùng tất cả sức lực của bản thân bảo vệ di thể của cha mẹ, dù biết rõ đó là việc vô ích vẫn không chùn bước...
............................
Khung cảnh đột nhiên thay đổi.
Tả Tiểu Đa nhìn thấy có người bắt Tả Tiểu Niệm, ném cơ thể mềm oặt của nàng vào không trung...
Bên dưới mấy nghìn binh tướng giương cung cài tên, mục tiêu chính là Tả Tiểu Niệm, hoàn toàn không có chút thương hương tiếc ngọc...
Trong nháy mắt, vô số mũi tên xuyên qua người Tả Tiểu Niệm, máu tươi chảy phun tung tóe.
Tả Tiểu Đa gào lớn, xông tới trước ôm chặt cơ thể Tiểu Niệm, đồng thời hắn cũng trở thành một con nhím bị xiên tứ tung.
“Đa Đa.... ngươi... ngốc quá” Tả Tiểu Niệm chỉ còn một hơi tàn, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng đau đớn nhìn hắn.
“Ngốc... thì ngốc....” Tả Tiểu Đa cười nói: “Dù lóc xương róc thịt kẻ địch, cũng không bằng lúc này... ôm ngươi thêm một giây! Ta không ở bên cạnh, ta sợ ngươi sẽ sợ hãi.”
................
Khung cảnh lại thay đổi, gió mạnh gào thét, Tả Tiểu Đa vội vàng xông vào chiến trường, tới trước tiếp viện.
Lúc này chiến sự đã kết thúc...
Nhưng tình hình chiến đấu lại là từng kẻ địch tự điều chỉnh quân đợi đi, trong hồ máu bên kia, thi thể của mười mấy người nằm đấy, có Lý Thành Long, Long Vũ Sinh, Cao Xảo Nhi, Vạn Lý Tú... Ai cũng chết rất thảm, không đủ cơ thể.
Từng đôi chết vẫn không chịu nhắm đôi mắt tràn đầy thù hận, phẫn nộ nhìn về phía trời xanh...
Tả Tiểu Đa cảm thấy máu trong người mình đông cứng lại, cả tâm hồn đột nhiên nổ tung!
Không muốn nghĩ ngợi thêm, hắn cầm cây chùy, hét lớn xông lên trước, xông tới chỗ mấy vạn quân địch đang đứng.
Nợ máu trả bằng máu!
Nợ máu trả bằng máu!
Hắn đã mất đi lý trí, chỉ muốn giết người, hét lớn đánh nhau kịch liệt, vô số kẻ địch hóa thành thịt băm dưới chùy của hắn.
Nhưng đến lúc chân nguyên trong người không còn nhiều, kẻ địch vẫn như thủy triều ùn ùn kéo tới, sức người có lúc sẽ hết, chỉ dựa vào sức của bản thân, khó có thể chống lại trăm nghìn quân địch. Hắn hét lớn một tiếng, chuyển sang phá bỏ vòng vây, đồng thời lập lời thề
Thù này không đội trời chung, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ hủy diệt cả nước ngươi để báo thù!
Lăn lộn phá vỡ vòng vây, sau đó không ngừng luyện tập, không ngừng chiến đấu, vừa có cơ hội sẽ lập tức đi báo thù, cứ như vậy lặp đi lặp lại, không biết đã trôi qua bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm...
Cuối cùng, ở trận đánh cuối, một đòn hủy diệt quân địch, đánh vào Thượng Kinh, xông vào hoàng cung, dùng chùy đập chết Hoàng Đế nước địch, khi dưới chùy chỉ còn là đống thịt vụn, Tả Tiểu Đa ngẩng mặt lên trời cười lớn: “Phù Phù! Nhìn thấy chưa? Ai dám bắt nạt chúng ta!”
“Ai dám bắt nạt chúng ta!”
...............
Lại một trận đánh khác
Ta cùng Tả Tiểu Niệm kề vai chiến đấu, ngựa chạy phía trước, nhóm người Lý Thành Long theo sát phía sau vợ chồng ta, giết kẻ địch máu chảy thành sông, thanh thế vô lượng.
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình ở phía sau đốc quân, để kịp thời tiếp viện, thắng lợi đã ở ngay trước mắt.
Chân trời đột nhiên hiện mây đen vần vũ, khí áp mạnh mẽ, một tòa hoàng cung hiện ra trên mây đen, uy nghiêm tĩnh lặng.
Hai người mặc hoàng bào, đầu đội vương miện cùng bước ra ngoài, sát cơ bao trùm bốn phía.
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình thấy vậy cùng hét lớn: “Các ngươi mau chạy đi!”
Lời còn chưa dứt đã vút phát xông tới chân trời, cùng hai người kia giao đấu, hai người hoàng tộc kia, một người cầm trong tay một cuộn sách, lúc cuộn sách mở ra lập tức hút hai vợ chồng Tả Trường Lộ vào trong...
Người còn lại nâng một cái chuông, trông rất tinh xảo, khéo léo; nhưng nó càng tới gần càng to lớn, trên thân chuông khắc sông núi, dòng chảy và rất nhiều thần thú, khi tới khoảng cách đủ gần, vô số thần thú từ bản vẽ trên thân chuông hóa thành vô vàn yêu thần, ầm ầm xông tới từ trên trời...
Nhóm người Tả Tiểu Đa dùng hết sức, dựa vào địa hình hiểm yếu chống lại, trong chốc lát cũng chống chịu được...
Mắt thấy thế cục rơi vào giằng co, người cầm cái chuông giống như mất kiên nhẫn, thản nhiên nói: “Chỉ là hạt gạo cũng tỏa ánh sáng”
Ngón tay đột nhiên gảy nhẹ trên thân chuông...
Một tiếng thanh thúy giòn tan vang lên, cơ thể Long Vũ Sinh đang chiến đấu đột nhiên đổ sụp, chớp mắt nổ tung, cả hồn phách cũng tiêu tan không còn. Vạn Lý Tú đau đớn gào khóc, ngay sau đó cũng hóa thành cát bụi sau một tiếng chuông...