Phù phù, hai tên tiểu tử một đen một trắng từ trên trời rớt xuống, trong nháy mắt đã tiến nhập không gian thần niệm, hiển nhiên hai đứa nhỏ đã đạt tới cực hạn, trong lúc nhất thời khó có thể tiếp tục chiến đấu.
Nhưng lôi kiếp cuồng bạo như thế, Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu vậy mà lại có thể tiến thoái tự nhiên.
Nhưng mà trận lôi kiếp Long Phượng thứ sáu vẫn đang gầm rú từ trên trời giáng xuống.
Tả Tiểu Đa không thể cử động như trước.
Lần này, không có Đại Nhật Chân Hỏa, cũng không có hai tia trắng đen trên đầu.
Tuy nhiên hào quang chợt lóe lên, kiếm khí phóng lên bầu trời.
Một thanh kiếm khác xuất hiện trên đầu Tả Tiểu Đa trong tư thế huy hoàng lừng lẫy, nhô thẳng lên cao, kiếm quang tỏa ra tứ phía, giống hệt như một vị vua xuất thế.
Trận lôi kiếp thứ sáu giáng xuống giữa chừng, lại nhìn thấy lưỡi kiếm sắp bổ tới, một tình huống chưa từng có, phụt một tiếng... xoay một cái... đánh lệch!
Lôi kiếp ầm vang một tiếng lao thẳng xuống vực sâu vạn trượng!
Trăm ngàn khe núi đều phát ra tiếng ầm đùng kéo dài không thôi...
Lôi kiếp, đánh trật?
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình nhìn thấy cảnh này, đồng loạt đơ người, ánh mắt đờ đẫn, đều cảm thấy quá kỳ ảo...
Điều này hoàn toàn nằm ngoài suy nghĩ thông thường của hai người.
Nếu không có sự can thiệp của ngoại lực, lôi kiếp hoàn toàn không có khả năng đi lệch hướng!
Mà bây giờ nó lại đánh trật...
...
Rõ ràng là sau khi nhìn thấy thanh kiếm này, nó đã chủ động đánh trật...
Nói cách khác... Lôi kiếp cố kỵ thanh kiếm này? Không dám đánh sao?
Còn nữa, đó là... đó là thanh kiếm gì vậy?
Nói khác đi, đó là kiếm của ai?
Sao lại uy phong đến vậy?
Càng kỳ quái hơn là trận lôi kiếp thứ bảy vậy mà lại đánh trật, chứ không hề đánh vào thân kiếm!
“Có thể nào là cột thu lôi không?” Tả Tiểu Niệm ngây thơ hỏi.
“Cột thu lôi...” Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình đã không còn sức chế nhạo.
Con gái à, với chỉ số thông minh này thì làm sao ngươi có thể thăng cấp đến cảnh giới tu luyện này vậy?
Sao mà lại có thể lập luận kém cỏi như thế?
Trên đời này nếu có cái cột thu lôi lợi hại như vậy, phỏng chừng Hồng Thủy có cần thiết nữa không...
“Đây hẳn là công đức chi khí...” Tả Trường Lộ thở dài, đưa ra câu trả lời duy nhất mà hắn biết.
Còn chưa kịp nói gì, hắn đã vô thức chạm vào thanh kiếm dài bốn mươi thước trên chiếc nhẫn, sau đó nhìn lại thanh Oa Hoàng kiếm đang ngự trị trong không trung, ngạo thị thiên uy, không khỏi có chút xấu hổ.
Ta lăn lộn cả đời, hơn nửa đời du ngoạn sơn thuỷ, tung hoành ngang dọc, vậy mà lại còn không bằng thứ đồ tốt trong tay con trai mình...
Tên cũng không dễ nghe như con trai... sau này ta gọi là Tả Trường Lộ đi.
Trường Lộ... còn dễ nghe hơn Tiểu Đa... đúng không?
Tả Trường Lộ thở dài một hơi, lại thấy Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu toàn thân lục quang phát sáng, sinh khí dồi dào lại vọt ra, một trái một phải treo trên thân Oa Hoàng kiếm, run rẩy không thôi, hình như là đang thúc giục cái gì.
Oa Hoàng kiếm rơi vào đường cùng, mang theo hai đứa nhỏ chủ động nhảy vào bên trong trận lôi kiếp thứ tám!
Sau khi đưa Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu vào lôi kiếp, Oa Hoàng kiếm tự ý biến mất.
Nó là một sự tồn tại đặc biệt không nên xuất hiện ở bên trong thiên kiếp.
Bên trên Oa Hoàng kiếm có lưu lại công đức vá trời, thiên kiếp không phải là không thể tổn thương, mà là không dám tổn thương.
Bởi vì, nó có ơn với thiên đạo.
Vì lý do này, nó hoặc là không xuất hiện, hoặc là ngăn cản toàn bộ hành trình!
Nhưng Oa Hoàng kiếm cuối cùng lại lựa chọn đứng ra chắn hai trận lôi kiếp, bởi vì giờ đây nó đã hiểu được tính tình chủ nhân mới của mình, vũ khí thuộc về lập trường công đức, có thể nói là không thể ra tay ngăn cản, nhưng giờ đây tất cả bảo bối khác đều đi ra ngoài ngăn cản thiên kiếp... mà chính mình lại khăng khăng giữ lập trường, kiên trì thờ ơ ngủ ngon ở trong này thì...
Có thể tưởng tượng được tương lai của mình sẽ được đãi ngộ ra sao!
Ước chừng tên nhóc này có thể... ngâm mình trong hố phân mãi mãi!
Điều này thực sự có thể xảy ra! Trong mắt của tên nhóc này, địa vị của mình e rằng còn thua xa đôi chùy kia...
Sau khi cân nhắc hậu quả, Oa Hoàng kiếm quyết đoán lựa chọn, tạm thời gác lại lập trường, góp một chút công sức nhỏ bé!
Nhìn thấy Oa Hoàng kiếm biến mất, trận thiên kiếp thứ tám cuối cùng cũng trút được gánh nặng, giáng xuống dưới, mạnh mẽ chế trụ đầu của Tả Tiểu Đa...
Mà giờ phút này, Tả Tiểu Đa đã trải qua mấy trăm mấy ngàn kiếp ảo cảnh luân hồi.
Nhưng lựa chọn vẫn như cũ, hay còn có thể nói là giống như ruột cây đi thẳng đến tận cùng, một con đường tối đen đầy oán hận!
Dưới sự bảo hộ của ánh sáng xanh lấp lánh, Tả Tiểu Đa lần nữa trải nghiệm từ có thành không rồi lại từ không thành có...
Một cái đầu trụi lủi như cái vỏ trứng xuất hiện dưới ánh sáng của lôi kiếp.
Mà cảm giác đau đớn của Tả Tiểu Đa đang chịu đựng giờ phút này lên tới cực hạn!
Với sự trở lại của Tiểu Bạch A và Tiểu Tửu, trận thiên kiếp thứ chín cũng gấp gáp theo đuôi mà đến.
Trận thiên đạo lôi kiếp thứ chín này rõ ràng còn khủng bố hơn so với trận lôi kiếp thứ tám trước đó, kéo dài như một con rồng, gần giống với con kim long lần đầu xuất hiện, khổng lồ không gì sánh được, thiên uy như vậy, ngay cả ánh sáng xanh cũng kéo dài vô tận, thật sự là có thể ngăn cản nổi sao?
Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình cũng thót tim khan họng, Tả Trường Lộ càng ra sức hạ quyết tâm hơn nữa, trong trường hợp tồi tệ nhất, họ sẽ theo kế hoạch ban đầu, từ bỏ pháp thân Ngự Tọa, cho nổ tung long kiếp cuối cùng này!
Không ngờ, vào giờ phút cuối cùng này, lại có một con rồng to lớn khác hình thành từ sương mù thuần túy, từ trong cơ thể của Tả Tiểu Đa uốn lượn bay ra, thân dài vạn trượng, rõ ràng so với kiếp long trên bầu trời kia và kim long Phượng Hoàng lúc trước, cũng xem như tương xứng với nhau.
Một tiếng rồng ngâm trong im lặng mà vang vọng khắp hư không.
Đây là âm thanh mà mọi người và mọi sinh vật không thể nghe thấy, nhưng mọi sinh vật đều biết và cảm nhận được. Vừa rồi, có một tiếng rồng gầm trên bầu trời!
Bên trên lôi kiếp, đôi mắt của kim long cuộn trên mắt của tai kiếp đang nhấp nháy...
Ầm ầm ầm... Sấm sét bất tận xé tan con rồng sương mù thành từng mảnh...
Lại rơi xuống trên đầu Tả Tiểu Đa!
Nhấp nháy như trước, ánh sáng xanh dạt dào, từ không thành có...
Quá trình này có thể mất một nửa buổi, hoặc là lâu hơn, hoặc là chỉ trong thời gian ngắn, rốt cuộc vẫn kết thúc!