Ba vò rượu liên tiếp xuống bụng, hai người nói tới chuyện xưa năm đó, càng cảm thấy bùi ngùi rất nhiều.
“Còn nhớ khi đó, ta đội mưa mà vào quân đội, khi đó rõ là thanh xuân hào hứng, mọi người đều là tuổi trẻ tùy tiện ngông cuồng, ha ha, lúc ấy ta chỉ vào ngươi giới thiệu bảo, đó là Tả đại bá ngươi...”
Lệ Trường Thiên uống nhiều rồi.
“Dừng lại! Dừng lại dừng lại!” Tả Trường Lộ giơ tay: “Ngươi sao lại nói những chuyện cũ năm xưa này làm gì!”
“Ta sai ta sai, ta tự phạt một vò.”
Lúc đang uống vui vẻ nhất...
Ngô Vũ Đình từ trong phòng đi ra, cau mày: “Lại uống rượu? !”
“Uống chút mà thôi.”
Lệ Trường Thiên nói: “Ngươi xem ngươi xem, hai chúng ta vừa mới uống một vò, vò thứ hai này vừa mới mở ra, còn đầy đấy.”
Hơn hai mươi vò uống trước đó, đã sớm được hai người quen thuộc nghiệp cất đi, với tư cách là kẻ tái phạm quanh năm, tuyệt đối là dọn dẹp đến giọt nước cũng không lọt, ít nhất cũng phải thà làm người biết không làm người thấy, để lại chỗ trống để biện minh.
“Ta tin hai ngươi mới là lạ đó!”
Ngô Vũ Đình hừ một tiếng, thông minh như nàng, đương nhiên sẽ không tin hai người trước mắt nói bậy liên thiên, nhưng rõ ràng không muốn truy cứu, ngoắc ngoắc tay với Tả Trường Lộ: “Ngươi đi vào ta nói chút chuyện với ngươi, để mình cha ta uống trước, chờ một lát đến lượt ngươi, tối nay không hạn chế hai ngươi uống rượu.”
“Không hạn chế? Tiêu chuẩn không hạn chế ra sao?” Tả Trường Lộ và Lệ Trường Thiên đều sáng mắt lên.
“Đương nhiên chính là uống bao nhiêu cũng được.”
“Được đấy.”
Tả Trường Lộ đứng lên, chui vào trong phòng cùng Ngô Vũ Đình.
Nghe nói không hạn chế uống rượu, những lời này, lập tức khiến cho Lệ Trường Thiên sinh ra can đảm trước đó chưa từng có, nói với Bạch Vân Đóa: “Đứa nhỏ này sao ngươi không có mắt nhìn như vậy? Uống suông lâu như vậy, ấy thế mà cũng không thấy ngươi dọn ra mấy món đồ nhắm... Còn không mau đi chuẩn bị.”
Bạch Vân Đóa liếc một cái, vội vàng rời đi.
Nàng rất hiểu cách làm việc làm người công chính này của Ma Tổ, không hề nghĩ đến chuyện trái lời.
Trong phòng.
Ngô Vũ Đình kéo Tả Trường Lộ vào xong, đóng cửa lại, bày kết giới cách âm, nói: “Trước đó chăm sóc Tiểu Cẩu Đát, đã sớm muốn nói sự việc này với ngươi. Ngươi còn nhớ hồi đó ngươi nhặt được Niệm Niệm Mèo như thế nào không?”
Tả Trường Lộ buồn bực nói: “Sao lại là ta nhặt được Niệm Niệm Mèo, không phải hai chúng ta cùng nhau nhặt được sao? Ban đầu chúng ta hóa sinh hồng trần, đi lại trong nhân gian, rỗi rãnh dạo chơi mọi nơi, ngắm khắp núi sông, muốn dùng góc độ ánh mắt của người bình thường, một lần nhìn ngắm non sông tươi đẹp, vào lúc đi dạo trên núi gần mộ Tề vương nhặt được Niệm Niệm Mèo sao?”
“Lúc ấy còn không phải là ngươi nhìn thấy trước sao? Trong một đám cành cây khô nhiều lông gà lông chim như vậy, ngươi lật qua một cái, lật ra một cục thịt nhỏ.”
Tả Trường Lộ nói: “Ta nói... Sao bây giờ ngươi lại tới hỏi ta những thứ này, ngươi làm ta chẳng hiểu gì cả.”
Tả Trường Lộ có chút bất mãn.
Làm chậm trễ việc uống rượu...
“Chẳng lẽ tình huống lúc đó không phải như vậy sao?” Ngô Vũ Đình suy nghĩ một chút, nói: “Ta hỏi ngươi, lúc ấy ngươi nói gì ngươi còn có thể nhớ không?”
“Nhớ chứ, lúc ấy ta nói, người nhà này chắc chắn là rất nghèo, ngay cả tã lót cũng không chuẩn bị cho con.” Tả Trường Lộ đáp.
“Đúng, chính là những lời này.” Chân mày Ngô Vũ Đình đột nhiên giãn ra: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó ngươi và ta tra xét một chút, huyết mạch của bé gái sơ sinh gì đó, tất cả đều là Nhân tộc bình thường; cũng không phải là con rơi của yêu thú gì, cũng không phải thần tiên chuyển thế... chờ đã, cho dù ta và ngươi hai người lúc ấy thuộc về trạng thái hóa sinh hồng trần, không mang theo tu vi tới, nhưng ánh mắt từng trải vẫn còn đó, chẳng lẽ sẽ có vấn đề gì sao?” Lúc Tả Trường Lộ nói lời này thì tràn đầy tự tin.
Ngô Vũ Đình chậm rãi gật đầu.
Quả thực, một bé gái sơ sinh, nếu còn có thể lừa gạt được ánh mắt của hai vợ chồng mình, mới thật sự kỳ quái!
“Vậy ngươi còn nhớ lúc ấy ngươi nói trên mông bé gái này lại có lông chim hay không?”
Ngô Vũ Đình nói: “Ta nhớ là hai phiến?”
Tả Trường Lộ dở khóc dở cười: “Đó không phải là dính vào sao... Hai cái lông chim dính lên cái mông tròn mềm mềm... Dùng tay phủi một cái là phủi rớt được luôn hay sao?”
Ngô Vũ Đình gật đầu: “Ừ.”
“Hôm nay ngươi làm sao thế, nhắc tới những chuyện cũ năm xưa này một cách khó hiểu, là đã xảy ra chuyện gì sao! ?”
Tả Trường Lộ hỏi.
“Quả thật có một chút biến cố ta chưa kịp nói cho ngươi, chính là lúc một luồng lôi kiếp cuối cùng của Đa Đa... Kiếp lôi thiên đạo phân ra một luồng, đánh vào Tiểu Niệm Nhi.” Ngô Vũ Đình đáp.
“Hả? Lại có chuyện này? Tiểu Niệm Nhi không sao chứ?” Tả Trường Lộ nghe vậy bỗng sửng sốt, vội vàng hỏi.
Chợt cũng thấy mình hỏi đến là ngu, trước đó mình có nhìn qua Tả Tiểu Niệm, rõ ràng hoàn hảo không tổn hao gì, cũng không có bất kỳ khác thường gì... À, chính là đầu tóc tương đối rối, không gọn gàng giống ngày thường.
“Một chút uy năng kiếp lôi đó không có đủ lực sát thương, nhưng mục đích chính thật ra là truyền cho Tiểu Niệm Nhi một phần truyền thừa... truyền thừa Phượng tộc.” Ngô Vũ Đình đáp.
“Hả? Sao lại như vậy? !” Tả Trường Lộ lúc này thực sự kinh hãi.
Đây chính là thiên kiếp!
Thiên kiếp thì không thể có bất kỳ ý đồ gì!
Nếu thiên kiếp vì tình riêng mà làm chuyện bất hợp pháp, thiên đạo kia cũng sẽ không bảo vệ... Ấy thế mà vào thời điểm cỡ ấy, lấy một luồng kiếp lôi phân nhánh, lén lút truyền cho Tả Tiểu Niệm một phần truyền thừa?
Biến cố này thực sự thật sự đảo lộn nhận thức hiện có của Tả Trường Lộ!
“Tuyệt đối không giả!”
Ngô Vũ Đình khẳng định nói: “Bây giờ Tiểu Niệm Nhi đã bắt đầu tu luyện truyền thừa kia, nếu tu hành thành công, con trai ta, chỉ sợ lại chậm trễ rất lâu, mới có thể coi là thực sự cưới được vợ, động phòng gì đó, càng xa vời vô vọng. Trừ phi Niệm Nhi chịu.”
“... Cái này cũng không cần suy xét, Niệm Niệm chắc chắn sẽ chịu...”
Tả Trường Lộ lắc đầu: “Thiên kiếp truyền xuống truyền thừa... Cái này... cái này cái này... Đình Nhi, ngươi tin có loại chuyện này không?”
“Nói bậy! Dĩ nhiên ta không tin! Nhưng sự thật cũng đã xảy ra, phát sinh trên người con gái chúng ta, có tin hay không thì có tác dụng gì?” Ngô Vũ Đình liếc mắt xem thường.