Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2209 - Chương 2207: Chuyện Xưa, Thân Thế, Tỉnh Lại

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2207: Chuyện xưa, thân thế, tỉnh lại

Bởi vì không có viên đá này, Thiên Đạo Chi Lực cũng sẽ tự tu bổ.

Lúc này không phải là sống chết trước mắt, chỉ là chênh lệch sớm một ngày chậm một ngày, mà sự tiêu hao của linh thạch thì lại khó mà đền bù.

Ngô Vũ Đình tiếc linh thạch tiêu hao hơn, đặt bên cạnh gối của Tả Tiểu Đa, lúc này mới ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn gương mặt ngủ say của con trai, nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu, mềm mềm... Giống như khoảng thời gian vừa mới sinh ra vậy...

Cái miệng nhỏ nhắn đo đỏ lúc nằm mơ sẽ động đậy một cái...

Ôi thật là đáng yêu...

Nếu luôn đáng yêu như vậy, thì tốt biết bao.

Đáng tiếc thằng nhóc này, chỉ cần vừa mở mắt ra sẽ lắc mình một cái, trở nên vô pháp vô thiên vừa ti tiện vừa không có bài bản lại thêm xảo trá không lưu tay.

Ngày ngày gây họa còn chưa đủ, có thể gọi là yêu tinh gây họa, bị bắt thì lại bắt đầu giả ngu tỏ ra đáng yêu lừa gạt bưng bít qua cửa...

“Ôi... Thật không biết cuộc đời nợ ngươi cái gì...” Ngô Vũ Đình không nhịn được chọc một cái lên trán Tả Tiểu Đa đang ngủ say, mắng yêu một câu.

Bên ngoài Tả Trường Lộ và Lệ Trường Thiên đã bắt đầu uống rượu.

Tả Trường Lộ cao cao tại thượng ngồi trên ghế sa lon, Lệ Trường Thiên dọn cái ghế xếp nhỏ ngồi đối diện, hai người đều uống rất khoái trá.

Dẫu sao lúc này đúng là rất phấn khởi, rất vui vẻ, vui vẻ ở trong đó, ngây ngất quên ưu sầu, tất cả đều cảm thấy mình là chứng nhân của lịch sử, cũng cảm thấy gen của mình rất trâu.

Vị Giám sát sứ đại nhân Bạch Vân Đóa này, lúc này ở bên cạnh đảm nhiệm nhân vật thị nữ, có ly rỗng thì rót đầy, từ đầu đến cuối một đầu vạch đen nhưng vẫn cố gắng mỉm cười dịu dàng.

“Lão đại, nhớ năm đó chúng ta ở thung lũng Hắc Phong...”

“Lão nhị, không phải ta bảo ngươi...”

“Lão đại nói đúng, đi một cái.”

“Đi một cái. Lão nhị, ngươi nói năm đó ở cái đó...”

“Có chuyện này sao? Khà khà khà...”

“Năm ấy Vương Phi Hồng đánh một trận đó, nếu như không phải là ngươi không biết cái gọi là tự tìm đường chết, quyết chiến cùng Liệt Hỏa đến lưỡng bại câu thương, suýt chút nữa lưỡng bại câu vong... Thay thế Vương Phi Hồng ra sân, chín mươi chín phần trăm chính là ngươi rồi.”

“Nên ta mới nói, thật đúng là còn không bằng ta lên nhỉ, lúc đó thực lực Vương Phi Hồng lại kém ta không chỉ một bậc, nếu là ta lên, có lẽ có thể may mắn không chết, biết đâu bây giờ cũng không có nhiều chuyện như vậy rồi! Vả lại đó cũng không phải là ta tự tìm đường chết, là chuyện tìm đến trên đầu ta, ta cũng cực kỳ không biết làm sao...”

“Đây cũng là số mệnh, ai có thể nghĩ tới khi đó hai vợ chồng Liệt Hỏa ầm ĩ ly dị, trút lửa giận lên đầu ngươi cơ chứ... Lại nói ngươi cứu cánh làm gì? Liệt Hỏa không tìm người khác liều mạng chẳng phải là muốn liều mạng với ngươi à?”

“Ta không làm gì cả!”

“Không làm gì mà Liệt Hỏa lại đặc biệt tìm ngươi? Chuyện cũ đã nhiều năm như vậy, bây giờ ngươi kể lại thì ngại gì chứ?”

“Thực sự không có gì, ngài cũng nói là chuyện cũ năm xưa, nói đến làm gì!”

“Thực sự không có gì? Ngươi nói lại lần nữa?”

“Khụ khụ, thật ra thì chính là vợ của Liệt Hỏa hắn tranh hơn thua cùng với tên Liệt Hỏa kia rồi chạy ra, đúng lúc gặp phải ta; chủ động khiêu khích với ta, vậy nên sao ta có thể nhường nàng? Hai ta lập tức ra tay tàn nhẫn, lúc đang chiến đấu đến bờ vực ranh giới, ta thuận tay dùng một phát Thiên Thủ Thiên Ma Trảo, đó là kỹ năng tốt nhất của ta, không thể trách ta sử dụng được...” Lệ Trường Thiên tằng hắng một cái.

Tả Trường Lộ trợn to hai mắt, ngay sau đó che kín mặt: “Ta biết rồi, kỹ năng tốt nhất của ngươi là xé nát quần áo của người ta?”

“Khụ khụ... Đúng vậy... Thật ra thì cũng không phải thực sự xé nát quần áo, cũng chỉ là xé một mảng váy, chỉ một mảng... Lộ ra nửa cái mông tròn mà thôi... Cỡ chừng chỉ ngắn như vậy, đúng lúc đó Liệt Hỏa tìm tới, vừa vặn nhìn thấy một màn này, lúc ấy cái tên này không chịu nổi... Nói cho cùng vẫn là tên Liệt Hỏa này năng lực chịu đựng tâm lý quá kém, đến nỗi kia đấy...”

“Hiểu rồi...” Tả Trường Lộ ngửa mặt lên trời than thở.

Bảo sao chuyện năm đó kỳ quái như vậy.

Thì ra là như vậy.

Hóa ra đây mới là chân tướng!

“Lúc ấy ta cũng dùng mọi cách giải thích với Liệt Hỏa, ta nói mặc dù ta xé váy vợ ngươi, nhưng thật ra không làm gì cả... Mấu chốt nhất là lúc ngươi tới chúng ta còn đang chiến đấu, cũng không phải là bị ngươi bắt được ở trong chăn... Ngươi nóng vội cái gì chứ? Nhưng Liệt Hỏa không nghe, hai mắt đỏ lên.”

Lệ Trường Thiên tức giận nói: “Đần y như đám người Vu tộc kia, đã không hiểu rõ đạo lý, sau đó ra tay tàn nhẫn, ta còn có thể sợ hắn sao!”

Tả Trường Lộ rầu rĩ hạ một ly rượu, thở dài thườn thượt: “Chuyện này... Có thể không chỉ là Vu tộc, bất kỳ một người đàn ông nào trong thiên hạ, vào lúc đó nói đạo lý như vậy, nói thế nào cũng không hiểu.”

“Sau đó... Cũng chỉ đành để Vương Phi Hồng xuất chiến... Khi đó Liệt Hỏa đã bị vợ hắn cõng về, ta cũng hôn mê bất tỉnh, một mạch đến nửa tháng sau khi các ngươi đánh xong mới tỉnh lại... Tên này, ra tay quá tàn nhẫn, đâu đến nỗi như vậy chứ!”

Lệ Trường Thiên cũng bội phần tiếc hận chuyện cũ, biết vậy đã chẳng làm.

Ban đầu trận chiến ấy, nếu mình có mặt, tình hình thế nào cũng thay đổi rất nhiều, kết quả lại là nảy sinh loại chuyện này, ngươi bảo tìm ai nói lý lẽ đây?

Ai có thể nghĩ tới hai vợ chồng Liệt Hỏa Đại Vu khi đó làm mình làm mẩy, ầm ĩ sao mà lại ầm ĩ đến cả mình!

Căn bản là tai bay vạ gió.

“Ai có thể ngờ được Liệt Hỏa đến lại trùng hợp như vậy? Ta vừa mới xé váy vợ hắn xong, hắn đã đến rồi... Nếu không phải đám người Vu Minh kia trừ lúc chiến đấu, đầu óc đều không phải là rất đủ dùng, ta cũng nghi ngờ có phải hai vợ chồng bọn họ cho ta bước nhảy thần tiên hay không, cố hết sức ngăn cản ta tham gia chiến đấu...”

Lệ Trường Thiên cực kỳ buồn phiền muộn.

“...” Tả Trường Lộ không nói nên lời, mắng: “Bất kỳ hai vợ chồng chính quy nào, cũng sẽ không dùng cái bước nhảy thần tiên này đùa giỡn với ngươi! Trong cái đầu này của ngươi là thứ gì, mà lại sinh ra kiểu suy nghĩ như vậy? !”

“...”

Bình Luận (0)
Comment