Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2208 - Chương 2206: Oan Uổng Quá (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2206: Oan uổng quá (2)

Một dòng não trắng đỏ xen nhau, hòa với năng lượng màu vàng kim của nội đan... chảy xuống ùng ục, giống như nước dãi, chảy một đống vào cơ thể của con người tả tơi trên đất, trong miệng, trong miệng vết thương...

Nhất thời, não của con quái vật như một cơn lũ quét, quấn lấy người con người tả tơi đó, bao phủ hết thảy, nhưng thế vẫn chưa đủ, nó quấn hết lớp này đến lớp khác rồi chôn vùi hết lớp này đến lớp khác...

Con quái vật bất ngờ bị giáng đòn oan ức đến nỗi rơi lệ...

Từ xưa đến nay, có con quỷ nào đau khổ hơn ta?

Ta chỉ hỏi một câu: Có hay không? !

Có con quỷ nào oan ức hơn ta không?

Thiên kiếp... ngươi có nói đạo lý không hả?

Thế nhưng... không thể cử động, không thể kêu la, không thể run rẩy, không thể... cái gì cũng không thể!

Thậm chí cũng không dám điều trị vết thương...

Đôi mắt to u buồn nhìn chằm chằm vào não của mình còn cả sức mạnh nội đan không ngừng trôi đi, hai đôi chân rách nát tả tơi kia dính trên mặt đất... ánh sáng màu đỏ lập lòe... chân nguyên chập chờn...

Từng chút từng chút tan vào trong cơ thể.

Oa oa oa... nhanh chóng độ kiếp xong đi, chỉ cần ngươi đi sớm, ta còn có thể lấy lại một chút sức mạnh nội đan, còn về não, bị ăn thì cứ để nó ăn, nó đều là những thứ bên ngoài, tu bổ lại cũng được.

Nhưng mà...

Não đã rơi xuống nhanh chóng cô đặc lại thành một thứ tương tự như thạch sền sệt, lại giống như một cái kén tơ tằm khổng lồ...

Tóm lại, ánh sáng đỏ không ngừng lóe lên kia... biến mất rồi...

“Năng lượng của ta.. sức mạnh nội đan mà ta đã tu luyện hàng trăm ngàn năm... não của ta...”

Nhìn cái thạch đã hoàn toàn ngưng tụ thành một cục, trong lòng con quái vật bi thương ngược thành dòng sông, không thể nhịn được nữa nhưng vẫn cứ phải nhận.

“Từ xưa đến nay, có bao nhiêu con quái vật chỉ biết trơ mắt nhìn chằm chằm khi nội đan bị nuốt chửng, mặc dù có sức mạnh vượt bậc nhưng cũng không thể động đậy, không dám làm bữa, cũng không được ngăn cản? Từ xưa đến nay lại có bao nhiêu con quái vật chỉ biết trơ mắt nhìn não của mình bị người ta coi như đậu hủ mà nuốt vào bụng?

“Đều nói thiên đạo chí công, thiên công địa đạo, biểu hiện ra sao nào, thể hiện ra sao nào, ông đây khinh!”

“Ta... ta thật sự... đã mở ra một tiền lệ trong thế giới của các quái vật rồi... ta làm mất mặt yêu tộc rồi... không, mất yêu rồi... huhu...”

“Ta làm gì còn mặt mũi nào mà được gọi là vận rủi chi yêu chứ! Ta còn mặt mũi nào mà được ca tụng là chư thiên đệ nhất quỷ chứ... huhu... Ta phải phản kháng... ta phải bùng nổ, ta phải lao ra và tàn phá trần gian này để trút giận! !”

“Cũng chỉ là lôi kiếp thiên đạo của cảnh giới Phi Thiên thôi, chuyện vặt, chẳng đáng nhắc tới, ta mắc gì phải chống lại? !”

“Haizz... thôi bỏ qua đi... nó đã thế này rồi… còn tệ được đến mức nào nữa?”

Con quái vật tự an ủi: “Dù sao thì lôi kiếp đó vốn không phải thực sự nhằm vào mình, chẳng qua là chút lỗi chệch đường ray của của Thiên kiếp mà thôi, kẻ không biết không có tội, chỉ là một sự hiểu lầm thôi, bỏ đi, bỏ đi.”

“Cứ coi như thiên đạo nợ ta một mối ân tình, nói không chừng sau này lúc độ kiếp có khi lại được bớt đi hai lôi kiếp cũng nên... đây là ông trời ban ân phước cho ta, thêm phong ấn cho ta, đôi chút tổn thương này, cũng chỉ mấy trăm năm mấy nghìn năm mấy vạn năm tu bổ là được rồi...”

“Tái ông thất mã, chuyện xui rủi ngược lại sẽ mang đến bất ngờ, đây mới chính là luật nhân quả thật sự, thế này thực ra chính là phúc, là cơ hội... ta nên vui lên mới phải.”

“Phải rồi, ta phải vui lên, ta phải hạnh phúc... cơ mà sao ta lại không vui nổi thế này?”

Cuối cùng của cuối cùng thì thiên kiếp cũng đã kết thúc...

Con quái vật có thể chắc chắn thiên kiếp đã kết thúc, thiên uy biến mất rồi, nhưng nó còn đợi một lúc nữa mới dám nhúc nhích, dù sao cái dáng vẻ không xíu nào đáng tin của thiên kiếp hôm nay, lỡ như đi xong lại quay lại dạo thêm một vòng rồi phát hiện ra ta thì biết làm sao?

Đã thu liễm cả trăm ngàn năm rồi, không thể để một sự run rẩy lần này hủy hoại tất thảy!

Sau nữa giờ nữa cuối cùng mới dám thở phào một hơi, đau đớn kêu lên: “Đau quá đau chết ta mất thôi... cmn con bà nó... thiên kiếp ngươi có gan tới đây lần nữa! Ông đây chém sống ngươi... con bà nó đau bỏ mẹ ra...”

Nó vừa phát tiết vừa nhanh chóng vận chuyển yêu lực chữa thương...

“Ức hiếp người quá đáng! Ức hiếp yêu quá đáng! Quá... phải nói là không có giới hạn, không có liêm sỉ, không có cố chấp... Thiên kiếp, má mày liêm sỉ đâu! Sau này ta nhất định sẽ bắt ngươi trả hết cho ta, sau này ngươi nhớ cho kĩ đã chém ta thêm hai đạo này đấy... aaaaaw xin ngươi luôn đó.”

Thật lâu thật lâu sau, vết thương trên người con quái vật đã hồi phục lại, nhưng vẫn khó tránh khỏi khó nhọc thở phì phò mấy ngụm, sau đó ngẩng đầu lên, mắt tập trung nhìn cái kén tằm khổng lồ bên miệng mình...

Dùng chính não của mình để tạo nên cái kén này...

Một ánh mắt phức tạp...

Cuối cùng thở dài ai oán: “Thôi quên đi... sai rồi thì cũng thôi, đã lưu lại dấu vết nơi ta rồi, có đau cũng chẳng đỡ... dù ta có nuốt trôi lần nữa... hoặc lợi ích ta thu lại được cũng rất hạn chế, chỉ có thể trở thành một cục phân không có não rồi...”

“Haizz... cứ coi như dệt nên một mối nhân duyên vậy!”

Cho dù trong lòng đã thầm quyết định như vậy, nhưng cái sự không cam tâm ấy vẫn quanh quẩn mãi trong đáy lòng, mãi không nguôi ngoai!

Ta oan quá mà...

Quá trình trị liệu hồi phục của Tả Tiểu Đa còn nhanh hơn so với dự đoán của Tả Trường Lộ, chỉ mới nửa đêm, thân thể đã hoàn toàn bình phục, chân nguyên cũng đang tiếp tục tăng thêm từng chút một...

Đạo vận trên người còn đang lưu chuyển, người vẫn chưa tỉnh lại...

Ngô Vũ Đình chợt nghĩ tới một chuyện, cạy miệng thằng nhóc này ra, móc Bổ Thiên Thạch hắn ngậm trong miệng ra.

“Không nên lãng phí như vậy, chỉ sợ viên đá này không dùng được mấy lần.”

Nhìn viên đá đã có chút xám trắng, Ngô Vũ Đình thở dài.

Trước kia nàng cũng biết sự tồn tại của viên linh thạch này, giai đoạn cuối cùng của Phi Thiên Kiếp cũng nhìn thấy Tả Tiểu Đa nhét viên đá kia vào trong miệng vào giây phút cuối cùng, hiển nhiên là mượn sinh cơ khổng lồ ẩn chứa trong tảng đá kia, công dụng chữa thương kéo dài tính mạng hiệu nghiệm như thần.

Mà nay, Tả Tiểu Đa có thể nhanh hơn nhiều so với dự đoán của Tả Trường Lộ, cũng có hơn nửa là nhờ vào năng lực của linh thạch này, nhưng phần tiêu hao này lại là lãng phí.

Bình Luận (0)
Comment