Tả Tiểu Đa có vẻ như đang hôn mê, nhưng thực chất tâm trí vẫn còn đang lang thang trong ảo ảnh, theo thời gian trôi qua, không ngừng sinh ra thêm những ảo ảnh mới...
Tàn dư của Long Phượng kiếp!
Oán niệm của Long Phượng kiếp hãy còn chưa xong!
Trong các đại chiến Long Phượng thời xưa, khi đạt đến giai đoạn cuối cùng, hoặc là cả vợ lẫn chồng đều cùng ngã xuống, hoặc là một đôi chỉ còn lại một người, cực kỳ hiếm thấy cả hai vợ chồng còn tồn tại.
Thậm chí có rất nhiều tộc bị tiêu duyệt toàn bộ.
Đừng hoài nghi, Long Phượng hai tộc với tư cách là nhân vật chính trong trời đất của đầu kiếp long phượng, nhưng không chỉ giới hạn ở hai mạch long phượng, mà bao trùm cả một phạm vi rộng lớn, tỉ như Long tộc có chín con như Thao Thiết, Tỳ Hưu, Trào Phong, Phượng tộc cũng có huyết mạch hậu tự như Thanh Loan, Chu Tước, Khổng Tước, Đại Bàng.
Còn đối với nỗi uất niệm lớn nhất của Long Phượng kiếp, chính là uyên ương gãy cánh, cô đơn lẻ bóng!
Mà Tả Tiểu Đa bây giờ ảo ảnh nhiều nhất, chính là cái này...
Hắn cứ mãi không ngừng trải qua, không ngừng không dứt.
...
Bên dưới Đoạn Hồn Nhai.
Một cảnh tượng thê thảm!
Bên dưới vách đá Tuyệt Hồn, lúc này đầy rẫy sự tàn phá và đau khổ vô tận.
Oa Hoàng Kiếm lao ra giúp đỡ, thành công làm lệch hai thiên kiếp, nhưng không phải tiêu trừ hoàn toàn hai thiên kiếp đó, mà hai thiên kiếp chệch hướng đều lao vào dưới vách núi và đáy vực.
Kiếp lôi có một đặc tính thế này, đó là nó có khả năng khóa chặt mục tiêu rất mạnh, và do đó nó sinh ra thêm một đặc tính khác, đó là loại khóa mục tiêu này phải là sinh vật sống thì mới có hiệu quả...
Khi đó, lôi kiếp lệch hướng đang lao nhanh xuống đáy vực...
Lúc đó, dưới đáy vách núi có một con quái vật. Mặc dù con quái vật đang khoan đầu cắm sâu xuống đất, nó không dám cả nhúc nhích, và ngay cả nhịp thở cũng bị khống chế đến mức khó có thể nhận ra, lại còn niệm chú vô cùng thành khẩn: “Không phát hiện ra ta... không phát hiện ra ta...”
Tuy nhiên, nó trước sau gì cũng là một sinh vật sống, nhịp thở có mơ hồ lúc có lúc không thì rốt cuộc nó vẫn đang tồn tại, thế cho nên, khi phát hiện thấy dấu hiệu của một sinh vật, lôi kiếp có mục đích không ngạc nhiên gì mà đập ầm ầm vào vùng não sau.
Trong tích tắc đó, con quái vật nào đó trực tiếp bị ngu ra.
Ta đã làm gì?
Ta sao vậy?
Sao lại bay từ đâu ra một màn thế này vậy?
Thậm chí còn không cho ta chút thời gian chuẩn bị...
Ngươi tốt xấu gì cũng phải để ta biết thiên kiếp đã phát hiện ra ta rồi khóa chặt ta chứ?
Chuyện méo gì mà trực tiếp giáng xuống mạnh bạo, đâm thẳng vào mục tiêu vậy? !
Nhưng rồi hắn cảm thấy... uy lực của lôi kiếp này hình như không được mạnh cho lắm thì phải...
Sau đó hắn nhanh chóng phản ứng lại, mục tiêu ban đầu của lôi kiếp này vốn không phải là mình, mà chỉ là bắn trượt dính vào mình mà thôi, lôi kiếp nhắm vào mấy đứa trẻ có tu vi nông cạn tất nhiên không là gì đối với mình. Chà, đây không phải là vấn đề, vấn đề là tại sao lôi kiếp lại bị lệch, lời giải thích duy nhất là... trên người đứa trẻ này nhất định có công đức chi khí.
Á đù, trên người tên nhóc kia ấy vậy mà lại có công đức chi khí cơ đấy?
Thật không thể tưởng tượng nổi, ta đang cách tên tiêu tử kia gần nhất ấy, chỉ dựa vào tu vi nông cạn mà lại có thể sở hữu công đức chi khí, còn có thể phát huy tác dụng trong môi trường thế này, khiến lôi kiếp đi chệch hướng, chó chết bọ chó chết theo, thật đúng là thảm thương mà!
Nhưng cũng chỉ có như thế, lôi kiếp mới bị chệch hướng mà không chút dự báo trước, chệch khỏi mục tiêu đã định ban đầu.
Hắn còn biết, sau khi lôi kiếp trật hướng sẽ theo bản năng mà lựa chọn tên nhóc nào gần nhất, thậm chí sinh vật sống có hướng đi giống nhất mà tiếp tục rơi xuống.
Mặc dù vị trí hiện tại của hắn cũng không thể nói là gần với tên nhóc kia được, nhưng theo vị trí mà tên nhóc kia đang đứng lại chính là đứng ngay trên đầu hắn... thế là, lôi kiếp lệch đi vài centimet, rơi trúng ngay sau đầu của hắn, ai bảo đầu của hắn to quá làm chi...
Đến khi hiểu rõ được điều này, con quái vật cố gắng kìm lại cơn đau dữ dội, thầm nói với bản thân: “Ta không đau! Ta không hề đau!”
“Ta có thể chịu được, ta chịu được.”
Hắn đúng là đã chịu được, đâu chỉ tâm lý thoải mái, cho dù trong lúc không có chút đề phòng lại phải chịu bị sét đánh cũng chỉ khiến sau đầu nổ ra một lỗ hổng lớn thôi mà.
Mục tiêu đã định của lôi kiếp không phải là nó, cho dù có là Phi Thiên kiếp của cảnh giới hoàn mỹ, Phi Thiên kiếp do chín tộc hợp lực vẫn là có hạn, ít nhất cũng không thể đạt tới mức con quái vật như mình độ kiếp, cho dù sức sát thương vẫn còn dữ dội, nhưng không thể gây tổn hại đến sinh mệnh, cũng chỉ là gây nên một nỗi đau thấu tận trời xanh mà thôi.
Nhưng mà... rốt cuộc là vô duyên vô cớ chịu một đòn như vậy, trên đầu còn có thêm một cái lỗ to, gần như có thể trồng cây cổ thụ vào đó... phải nói một câu là vô cùng đau đớn, đã cố gắng nói giảm nói tránh đi rồi.
Nhưng con quái vật vẫn kiên trì không di chuyển... cũng không la hét, lỡ như nó di chuyển, lôi kiếp lại thực sự coi hắn là mục tiêu tấn công thì sao?
Con quái vật này vẫn ngoan ngoãn nằm sấp, ấm ức đến chảy nước mắt.
Thực sự là... xui xẻo đến cực điểm!
Ta phải nói là hiền lành như cục đá vậy mà vẫn phải chịu một cú sét đánh, càng đáng thương hơn nữa là ta chỉ có thể im lặng chịu đựng, đừng nói là rên rỉ hay kêu gào gì, đến chữa trị vết thương ta còn không dám nữa là...
Hãy còn ấm ức thì đột nhiên bên tai vang lên một tiếng nổ ầm vang trời...
Cú lôi kiếp thứ hai bị lệch hướng lao đến bất ngờ, nện xuống, sấm vang chớp giật mà nện xuống ngay cái hố lớn lúc trước kia...
“...”
Lần này thì không phải nỗi đau bình thường nữa đâu...
Toàn thân con quái vật run lên, vài cái móng vuốt âm thầm mà cào vào mặt đất thật mạnh, còn đào ra được những vài cái hố to nữa...
Cái đầu khổng lồ... lập tức thông khí!
Cái lỗ lớn phía sau đầu trực tiếp nối liền với khuôn miệng phía trước... trước sau thông nhau!
Sức mạnh của lôi kiếp đã mạnh hơn gấp đôi so với cú đánh cường bạo trước đó, đến nội đan con quái vật cũng bị nện hình thành nên một cái lỗ hổng!