Nhóm người Ngô Vũ Đình nghe xong liền ngây ra một chốc, đồng loạt tập trung quan sát, liền thấy Tả Tiểu Đa trên giường, thật sự là trắng nõn mềm mại.
Chỉ trong một thời gian ngắn, cái dáng vẻ bị thiên kiếp nướng đến đen thùi lùi đã thay đổi rồi.
Giống như món đậu hũ non nước vừa mới ra lò, hay như quả trứng luộc vừa bóc vỏ...
Thật sự là... trắng mịn quá.
Trắng hồng mềm mại, khác hẳn với mọi người.
Đừng nói lông hay tóc, ngay cả lông mày lông mi cũng không còn...
Ừm, nói trắng ra chính là một quả trứng ngoại cỡ.
Suy nghĩ của mọi người xoay chuyển, không kìm được mà bật ra một tràng cười lớn.
“Để hắn nghỉ ngơi cho tốt, tỉnh lại rồi thì mọi thứ sẽ ổn thôi!”
Tả Trường Lộ trịnh trọng nói.
“Ừ.”
Tả Tiểu Niệm vẫn cảm thấy không yên lòng, giơ tay lên nói: “Con muốn ở lại trông nom hắn.”
Ngô Vũ Đình nói: “Đúng là phải chăm nom cho tốt, con gái à ta nói với con, Tiểu Cẩu Đát lần này đã thực sự trở thành Phi Thiên rồi, những hạn chế trước đây đã không còn nữa, có thể động phòng rồi... Niệm Niệm Mèo... ờm... con dâu.”
Gương mặt Tả Tiểu Niệm lập tức đỏ bừng, như có thể nhỏ ra máu.
Vừa xoay eo... liền ôm lấy gương mặt đang nóng hổi chạy vụt vào phòng của mình như một cơn gió, sống chết cũng không ra ngoài nữa.
“Này! Không phải con nói muôn ở lại chăm sóc Tiểu Cẩu Đát của con sao?” Ngô Vũ Đình nói to.
“Không coi nữa! Ta thèm vào mà coi! Ai mà thèm coi hắn chứ, mau bảo hắn nhanh chóng cút xa xa con ra!” Một giọng nói ngượng ngùng từ bên trong truyền ra, nghèn nghẹt cứ như đang úp mặt vào trong chăn...
“Hahaha...” Mọi người cười lớn, tất cả đều hòa mình vào không khí vui tươi của lũ trẻ, vui vẻ đến quên hết nỗi buồn.
Công bằng mà nói, Tả Tiểu Đa tuy đã sống sót vượt qua thiên kiếp nhưng vết thương trên người hắn thì không hề nhẹ, xương cốt trên người gần như bị gãy từ tám mươi đến chín mươi phần trăm, dùng ánh mắt thế tục mà quan sát, thì người này dù không chết cũng sẽ phải nằm liệt suốt đời.
Nhưng từ lúc được Tả Trường Lộ đón về đã dùng một lượng lớn linh dược trị thương, kết hợp với năng lực tự phục hồi của những người tu giả cao cấp đạt đến cảnh giới Phi Thiên, mà người đang nằm trên chiếc giường kia, những tia sáng chín màu nhấp nháy khắp người, thỉnh thoảng còn xen kẽ hai màu đỏ tím, thỉnh thoảng được bao quanh bởi ánh sáng trắng và khí màu đen, rõ ràng là vết thương đang được cải thiện và xương cũng đang dần hồi phục.
Còn sự tái sinh và chữa lành của xương cũng thật phi thường, có thể thấy rõ là có vân ngọc bích và ánh sáng tím mờ nhấp nháy, từng lớp từng lớp lưu chuyển không ngừng.
Thực ra không chỉ có xương, tất cả kinh lạc, kinh mạch, huyết mạch tái sinh... đều có tia sáng tím mờ chảy ra xung quanh.
Đây là món quà từ sức mạnh Thiên Đạo, lợi ích từ sức mạnh Thiên Đạo, cũng là phúc phận quái lạ mà Thiên Đạo ban cho sau khi vượt qua thiên kiếp!
Hắn cứ nằm trên giường như thế, thân thể dần dần lành lại, vết thương cũng từng chút cải thiện, vài thứ màu xám nhạt tiếp tục thấm ra từ lỗ chân lông...
Đây là lúc trước hắn gột rửa tinh hoa, nó thấm vào trong xương tủy, dược lực nguyên lực tất cả đều khó có thể chạm tới chút tạp chất kia, đều bị sức mạnh khổng lồ của thiên đạo ép ra.
Ngoài xương cốt, còn có các cơ quan nội tạng... và thậm chí cả các tạp chất trong não và đại não...
Tựu chung lại, thông qua thiên kiếp rửa tội lần này, Tả Tiểu Đa đã được đổi mới hoàn toàn từ trong ra ngoài.
Đương nhiên, nếu tên này cứ ăn uống hổ lốn như người thường, các tạp chất mới vẫn sẽ hình thành, đây là tình huống mà dù tu vi đến giai đoạn nào hay cấp độ nào vẫn khó mà tránh khỏi.
Cho dù từ nay không ăn không uống nữa, sống kiểu uống gió ăn sương, nhưng ngươi vẫn cứ phải hít thở, vẫn phải tu luyện, thì vẫn sẽ có nhiều tạp chất xâm nhập vào da thịt.
Lấy một ví dụ đơn giản để minh họa, trước Phi Thiên tu vi cực kỳ tinh khiết, nhưng sau Phi Thiên, thì sẽ trở nên đầy tạp chất, bởi vì dù linh nguyên chân khí có tinh khiết đến đâu thì cũng không thể tránh khỏi một số tạp chất nhỏ lẫn vào trong đó. Chính những tiểu tạp chất này đã không sánh được với thân thể tiên nhân rồi.
Còn nếu muốn làm đến mức thực sự không nhiễm chút bụi trần, phải đến được cấp bậc của thánh nhân trong truyền thuyết, mới có thể thực sự không nhiễm bụi trần, thuần khiết không tì vết.
Mượn một câu nói bình dân hơn ví dụ... có là tiểu tiên nữ vẫn phải đi đại tiện thôi.
Cơ thể hắn tự động điều chỉnh và giải phóng ngay trong cơn hôn mê...
Tất cả diễn ra vô cùng tự nhiên, đây chính là quà tặng của thiên kiếp, vẫn còn tiếp tục.
Ngô Vũ Đình ở lại trông coi Tả Tiểu Đa...
Còn Tả Trường Lộ lại tỏ ra vô cùng thờ ơ, như thể không hề quan tâm đến con trai mình một chút nào, mời Lệ Trường Thiên ra ngoài uống trà.
Bạch Vân Đóa rất tự nhiên mà đi theo.
Đợi Bạch Vân Đóa đi rồi...
Ngô Vũ Đình mới lặng lẽ lật chăn bông lên, kiểm tra vài lần những nơi khác trên cơ thể Tả Tiểu Đa, sau khi xác nhận không có thương tích gì mới thở phào nhẹ nhõm, đắp lại chăn.
Ừm, mọi thứ vẫn ổn.
Mọi thứ đều ổn thỏa mới thực sự tốt đẹp.
Nhìn Tả Tiểu Đa đang ngủ say, ánh mắt Ngô Vũ Đình tràn đầy tình cảm, yo, sao ta lại giỏi sinh đẻ thế này, có thể sinh ra một đứa con trai tuyệt vời ông mặt trời thế này!
Hơn nữa lại còn đẹp trai, anh tuấn, ngoan ngoãn, thật thà, cương trực, dễ thương, giản dị, thật thà, tài giỏi như thế.
Khắp trong thiên hạ có ai dám so con trai với ta?
Ai dám so chồng với ta?
Ai dám so với ta... khụ, thôi quên đi, khỏi phải so cha làm gì. Nhưng mà... ai dám so con gái với ta? So con rể? So con dâu?
So đồ đệ?
Ngô Vũ Đình đột nhiên cảm thấy, trên thế giới này, nàng thực sự là người chiến thắng lớn nhất và vĩ đại nhất, một cuộc đời hoàn hảo nhất, không khỏi thấy kiêu ngạo hẳn ra.