Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2205 - Chương 2203: Nhân Sinh Hoàn Mỹ

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2203: Nhân sinh hoàn mỹ

Tả Trường Lộ và Lệ Trường Thiên và cả Bạch Vân Đóa xuất hiện ở vị trí của Tả Tiểu Đa độ kiếp gần như ngay sau khi con mắt của lôi kiếp biến mất.

Sau đó chỉ với một cái vẫy tay, vô số mảnh đá vụn vỡ, không dưới trăm triệu mảnh, tất cả đều bắn ra khắp tứ phía.

Rồi sau đó liền nhìn thấy cái hố lớn sâu hàng nghìn mét bên dưới, Tả Tiểu Đa lúc này đang đứng ngay giữa hố, cơ thể cháy đen như than, bụi rơi xuống cả người, không rõ sống chết...

Mà tất cả những thứ đồ lúc trước đã giúp hắn độ kiếp bây giờ đều không nhìn thấy tăm hơi đâu cả, vô số châu chấu vốn ban đầu còn phủ dày đặc quanh khu vực mấy nghìn dặm, bây giờ hoàn toàn mất dạng, không còn sót lại chút gì.

Trên trời vẫn tiếp tục mưa như trút nước, một lượng mưa lớn theo đà đổ xuống cái hố vừa mới được làm trống kia...

Tả Trường Lộ vừa vẫy tay, toàn bộ cái hố đột nhiên khô ráo như thể đã khô tận mười năm, mặc cho bốn phía vẫn mưa to như trút nhưng vẫn không hề rơi vào đó một giọt.

Tả Trường Lộ gấp gáp không chờ đợi được mà nhảy xuống, cẩn thận từng chút ôm Tả Tiểu Đa lên, theo đó vẻ mặt cũng thả lỏng dần, vẻ mừng rỡ lóe lên nơi đáy mắt, quay trở lại với bộ dạng điềm tĩnh nói: “Đi, quay về!”

Ừm, Ngự Tọa đại nhân của thường ngày lại quay về rồi, nhưng nhìn thấy thân ảnh vừa lóe lên đã đặt chân tới thành phố Thượng Kinh, lại lóe lên một cái nữa, cơ thể đã ở trong tiểu viện của Tả Tiểu Niệm, nhẹ nhàng đặt Tả Tiểu Đa xuống cạnh giường trong phòng ngủ, thu xếp thật thỏa đáng.

Mà trong quá trình trở về Thượng Kinh rồi đến tiểu viện của Tả Tiểu Niệm, cơ thể của Tả Tiểu Đa đã được ông thoa thánh dược điều trị vết thương, hơn nữa cả thuốc uống cũng được nhét vào hai viên, rồi giúp vận công thôi hóa, quả là một ông cha chu đáo lo lắng đã login, tỉ mỉ cẩn thận.

Lệ Trường Thiên vội vàng chạy tới: “Sao rồi?”

“Không sao, đã an toàn vượt qua rồi!” Tả Trường Lộ khóe miệng nhếch lên một nụ cười, nói: “Quả nhiên là con trai của ta, thiên kiếp khốc liệt như vậy, vẫn có thể dựa vào chính sức lực của mình mà chống đỡ thành công.”

Lệ Trường Thiên cười đến không khép được miệng: “Không hổ là cháu ngoại ruột của ta, được lão tử ban phước gen tuyệt vời.”

Sắc mặt Tả Trường Lộ lập tức đen lại, lạnh lùng nói: “Hửm?”

Trái tim Lệ Trường Thiên vội nhảy vọt lên, mặt mày cũng tái mét, vội vàng nói: “Ý ta là, con trai lão đại sinh ra là tuyệt nhất, Tiểu Đa Đa của lão tử là lợi hại nhất, hahaha...”

Ngô Vũ Đình dẫn theo Tả Tiểu Niệm và Bạch Vân Đóa cũng đã trở về, còn chưa vào nhà, thậm chí còn chưa nghe thấy gì đã nói: “Lão Tả, người có thể đừng bắt nạt cha ta được không...”

Tả Trường Lộ ngay tức khắc tức giận đến phát run: “Ta bắt nạt hắn khi nào? Sao lại thành ra ta bắt nạt hắn chứ!”

Lệ Trường Thiên cúi đầu khom lưng, thận trọng nói: “Lão đại nói đúng, không bắt nạt, không bắt nạt... Tiểu Vũ, sao ngươi lại học theo những phụ nữ thế tục kia học cái thói nghi ngờ vớ vẩn vậy, ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng biết bao nhiêu... ngươi xem, trên mặt ta làm gì có vết thương nào đâu.”

Ngô Vũ Đình cạn lời, trợn tròn mắt rồi vội vàng lao đến bên giường: “Đa Đa, Đa Đa của ta thế nào rồi?”

“Không sao, đã vượt cạn thành công rồi, chỉ là vết thương hơi nặng, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, ta đã xử lý qua vết thương rồi, nhiều nhất một đêm, đảm bảo sẽ trả lại cho ngươi một đứa con trai lớn tướng khỏe mạnh.” Tả Trường Lộ mỉm cười, rất vui vẻ yên tâm.

“Haha...” Ngô Vũ Đình bật cười, khen ngợi: “Tiểu Cẩu Đát sao có thể kém được, nó là con trai ruột của ta, có gen di truyền của ta bổ trợ.”

Mọi người:...

Ban nãy ngươi căng thẳng lo lắng thì: con trai Đa Đa của ta...

Bây giờ thoải mái rồi thì, Đa Đa thành luôn Tiểu Cẩu Đát...

Cách thay đồi từ thế này... quả thực không lưu lại chút dấu vết.

Chuyển giọng cực kì mượt mà, trôi chảy vô cùng.

Bạch Vân Đóa không khỏi ảo tưởng, nếu ta và Tiểu Hổ có một đứa con, nên đặt nó tên gì cho hay nhỉ? Tiểu Hổ Đát?

Cứ cảm thấy mang theo chữ “Đát” này hình như sẽ có dáng vẻ tốt lành.

Ngô Vũ Đình khẳng định tính mạng của Tả Tiểu Đa không đáng ngại, dừng lại một chút rồi gấp gáp hỏi: “Kiếp vận thế nào rồi? Có phải là...”

Thực tế trong lòng nàng đã sớm có câu trả lời rồi, nhưng vẫn mãi cảm thấy cách nghĩ của mình thực quá mỹ mãn, chỉ là mong muốn đơn phương đến mức không dám nói thành lời, nhất định phải có sự xác nhận từ miệng ông chồng.

Tả Trường Lộ cười nhẹ, giọng nói rõ ràng, chắc nịch, hạnh phúc, thẳng thừng nói: “... Hoàn hảo!”

Mang theo một vẻ mặt kiêu ngạo.

“Hahaha...”

Ngô Vũ Đình tâm trạng nháy mắt vui hẳn lên, vui đến phát điên và không chút giấu giếm, cười một trận rõ to bất chấp hình tượng, cũng không hề quan tâm đến Tả Tiểu Đa vẫn còn đang hôn mê nằm trên giường, lao về phía trước hôn loạn lên khuôn mặt Tả Tiểu Đa.

“Con trai ta thật tuyệt! Quả không hổ là Tiểu Cẩu Đát thừa hưởng gen di truyền của ta! Hahaha... tốt quá rồi, vượt qua Phi Thiên kiếp một cách hoàn hảo!”

“Thật hoàn hảo... từ xưa đến nay chưa từng có một ai, hơn nữa còn là Phi Thiên Long Phượng kiếp... ôi chúa ơi, lúc đó đúng là dọa ta sợ chết khiếp... nhưng... con trai ta đã làm được rồi! Hoàn hảo vượt qua!”

Cảm giác thành tựu và sự kiêu ngạo trong Ngô Vũ Đình lúc này phải nói là tăng lên mãi không có dấu hiệu ngừng.

Vào lúc này nàng hận không thể tuyên bố với cả thế giới rằng.

Con trai ta, hoàn mỹ độ kiếp!

Phi Thiên kiếp!

Hâm mộ đi! Ghen tỵ đi! Hahahaha...

Tả Tiểu Niệm khó khăn lắm mới chen được vào bên cạnh Ngô Vũ Đình, chăm chú quan sát Tả Tiểu Đa đang nằm trên giường, nàng muốn tiến lên chạm vào nhưng lại sợ bị Ngô Vũ Đình tóm lấy, thế là lo lắng nói: “Tiểu Cẩu Đát không sao chứ?”

“Không sao đâu không sao đâu, người làm mẹ này bảo đảm ngày mai sẽ trả lại cho con một người chồng không có lấy một nửa sứt mẻ.” Ngô Vũ Đình lúc này mới cảm thấy thoải mái, bắt đầu đùa cợt với con gái, có thể nói là bung lụa.

Tả Tiểu Niệm vặn vẹo muốn hờn dỗi một hồi, nhưng ngay sau đó liền bị làn da của Tả Tiểu Đa lúc này hấp dẫn, trong lời nói mang đầy ý ghen tỵ: “Làn da bây giờ của Tiểu Cẩu Đát trông thật trắng trẻo mộng nước, đến một cọng chân lông cũng không có, làm thế nào mà được vậy...”

Bình Luận (0)
Comment