Tả Đạo Khuynh Thiên(Bản Dịch Full)

Chương 2204 - Chương 2202: Thiên Kiếp Phân Nhánh? (2)

Tả Đạo Khuynh Thiên Chương 2202: Thiên kiếp phân nhánh? (2)

Mặc dù mùi hương của những bông hoa trắng đỏ này không nồng, nhưng mà nhiều hoa như vậy đồng loạt nở rộ, mật độ mùi hương kết hợp vẫn tự nhiên sảng khoái và say đắm lòng người.

Thấy đám Mã Trách Thái càng ngày càng lan rộng, nở hoa liên tục, không ngừng sinh trưởng, một lát sau rõ ràng leo lên thân thể Tả Tiểu Đa, khiến cả người hắn xanh lè...

Sau vài hơi thở nữa, trên người Tả Tiểu Đa cũng bắt đầu nở hoa, nở ngày càng rộ, rồi khuếch tán, thấm vào lòng người...

Những thay đổi này chẳng những tới đột ngột, một điều ẩn dụ xảy ra xung quanh, chủ yếu là vì biến hóa thần kỳ, có thể nói là rất quỷ dị, mà ở trên bầu trời, kiếp nhãn cũng không ngăn được trong nháy mắt bị đình trệ.

Chuyển động chỉ dừng lại nửa giây, tuy rằng nó lại bắt đầu xoay tròn, nhưng mà... trong thời gian tạm dừng ngắn ngủi cũng rất rõ ràng.

Hiển nhiên là thiên đạo lôi kiếp đều cạn lời...

Tên tiểu tử bên dưới kia... Ngươi có biết tiểu tử ngươi đang làm cái gì không?

Nếu là ngươi ngoan ngoãn thành thật để cho chém một cái là xong việc rồi, vậy mà ngươi giờ đây còn làm ra mấy chuyện linh tinh vặt vãnh... Ngươi muốn làm cái gì vậy?

Nếu chúng ta chém nhẹ một cái... e rằng với mấy cái thứ đồ chơi mà ngươi bố trí, chắc sẽ làm chúng ta nổ tung...

Ôi, chắc là hắn sợ chết lắm...

Đây có thực sự là người giống với tên nhóc hay làm liều mà chúng ta đã huấn luyện trước đây không vậy?

Cái người kiêu hãnh nhiệt huyết, can đảm không sợ chết, kiếm xuất ra là không thu hồi, hủy diệt thế giới... đã đi đâu rồi?

Sẽ không phải là nhân cách phân liệt, một cơ thể hai linh hồn chứ?

Thật là kỳ lạ!

Sau đó nghe thấy tiếng ầm ầm nổ vang...

Giữa trời và đất lúc này tràn ngập vô tận ánh sáng, ánh sáng trắng, ánh sáng tím, ánh sáng đủ mọi màu sắc...

Bay ra tứ phía, đất trời rực rỡ...

Mặc dù Tả Trường Lộ mù hai mắt cũng có thể thấy được!

Thật sự là, quá sáng!

Một quả cầu sấm sét lớn chưa từng có, đến núi cao cũng đổ xuống...

Chỉ trong nháy mắt, nó đã rơi xuống đầu Tả Tiểu Đa.

Ầm...

Vào thời khắc va chạm này, đến Tả Trường Lộ cũng nghẹn họng sững sờ, cả người cũng bắt đầu run rẩy!

Ngay lúc đó, hắn thấy rõ ràng, mấy ngàn dặm Mã Trách Thái đều từ dưới đất bay lên, khí thế dũng mãnh chống lại thiên kiếp, tuy giống như phù du rung cây, nhưng làm việc nghĩa không thể chểnh mảng, dũng cảm tiến tới!

Hừ, nhưng xét về thanh thế thì quả thực không thua kém gì thiên đạo lôi kiếp!

Một số loài cây cỏ, thường gặp nhất như Mã Trách Thái, vậy mà lại có thể phát ra sức công phá ngang với uy thế của lôi kiếp thiên giới, nếu không tận mắt nhìn thấy thì ai mà tin chứ?

Tả Trường Lộ muốn nói rằng, tận mắt nhìn thấy thì ta cũng không tin, hôm nay Mã Trách Thái điên cuồng tàn bạo dưới thiên độ, là muốn nghịch thiên sao?

Sau đó, linh phong phía trước tràn đầy hơi thở hoàng đế xông thẳng vào bên trong vân kiếp!

Còn có ma khí tinh hoa kết hợp với sự bảo hộ dữ dội của Linh Miêu kiếm, ma diễm bay ngập trời, vụt lên vân kiếp!

Hai thanh Cửu Cửu Miêu Miêu Chùy, cũng chuyển động xoay quanh, giống hệt Thái Cực đồ đen trắng, mạnh bạo đập vào vân kiếp!

Có vẻ như có một số ánh sáng khác đang nhấp nháy...

Tóm lại chính là vô số ánh sáng rực rỡ nhất loạt bùng lên, nổ tung... Ầm ầm ầm...

Bắt nguồn từ sự va chạm cực mạnh của trời đất, Tuyệt Hồn Nhai vốn dĩ là nơi yên ổn, bởi vì gánh vác tai nạn, nên đột nhiên nứt toác, hoàn toàn sụp đổ!

Những khối đá vụn bay lên cao, thậm chí có nhiều tảng đá lao ra xa hàng chục nghìn mét chỉ trong một nhịp thở...

Một tiếng sấm nổ vang, cả bầu trời u ám lại điên cuồng đổ mưa to!

Những hạt mưa liên tục nối nhau, chỉ trong nháy mắt, trên mặt đất đã tích tụ thành đại dương mênh mông, thiên không bỗng nhiên tức giận, bưng một chậu nước lớn đổ thẳng xuống.

Hay là thiên hà đột nhiên bùng nổ, vô số cơn mưa rơi xuống nhân gian, tạo thành một vùng ngập lụt!

Nhưng mà, thiên kiếp đã qua đi!

Kiếp nhãn trong không trung, sau khi trút xuống một trận lôi kiếp cuối cùng, cũng đã biến mất.

“Đa Đa!”

Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình nhìn thấy thiên kiếp chấm dứt, đồng loạt hét lên, lao về phía Tả Tiểu Đa...

Bọn họ cuối cùng cũng có thể di chuyển, nhưng mà cả hai đều cảm nhận được hơi thở của sự sống từ con trai họ, vẫn ở đó, nhưng rất yếu.

Sự phấn khích tại thời điểm này đạt đến tột đỉnh!

Ngô Vũ Đình bước được hai bước, đột ngột dừng lại, quay lại nhìn con gái mình một cách kỳ lạ.

Biểu hiện của Tả Tiểu Niệm giờ phút này ngớ người ra, ngơ ngơ ngác ngác, hơn nữa tóc… sao bị bung ra rồi?

Chỉ thấy mái tóc tuyệt đẹp của Tả Tiểu Niệm, giờ đây rõ ràng giống như bị bảy tám con gà điên cuồng đào bới, một đầu hỗn loạn...

Có thể nói, nếu... trên đầu có ba chục triệu sợi tóc, vậy thì giờ phút này ba chục triệu sợi tóc của Tả Tiểu chỉa ra ba chục triệu hướng...

“Niệm Niệm?”

Ngô Vũ Đình nhất thời sửng sốt: “Ngươi làm sao?”

Tả Tiểu Niệm tủi thân che miệng, khóc hu hu: “Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra... trận lôi kiếp cuối cùng kia đột nhiên tách ra một luồng, đánh trúng vào ta... Đau quá!”

Ngô Vũ Đình bị sốc, đáy lòng kinh hoàng không giải thích được.

Đánh ngươi một cái sao?

Sao ta lại không phát hiện ra vậy?

Rõ ràng là ở ngay bên cạnh, ta thế nhưng lại không phát hiện con gái của ta bị sét đánh!

Chuyện này quả thực là.....

“Ngươi không sao chứ?” Ngô Vũ Đình vội vàng hỏi.

“Không sao...” Tả Tiểu Niệm hoàn toàn không phòng bị đã bị đánh trúng một cái, cực kỳ uất ức, không còn hình tượng gì, nhưng quả thật lại không bị thương tổn chút nào.

Thiên kiếp của Tiểu Cẩu Đát, sao lại đánh vào ta chứ?

“Đúng rồi... Lôi kiếp kia hình như là muốn cho ta cái gì đó...” Tả Tiểu Niệm gãi đầu, lẩm bẩm một mình.

“Làm sao vậy?” Ngô Vũ Đình sửng sốt một chút, không biết nghĩ tới cái gì, đưa tay sờ sờ mông con gái mình.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?”

Tả Tiểu Niệm nhất thời né ra giống như điện giật, mắt chữ A mồm chữ O: “Mơ mơ hồ hồ, vẫn đang sắp xếp... Nhưng mà hình như giống... Tuyết Phượng Thần Hoàng...”

“Tuyết Phượng Thần Hoàng?” Ngô Vũ Đình thì thào tự nói, này, dường như chưa từng nghe đến...

Chuyện gì vậy?

“Cụ thể là ngươi đang nói cái gì?”

“Không có...” Tả Tiểu Niệm lo lắng xoay cổ nhìn chỗ khác: “Đa Đa sao rồi?”

Ngô Vũ Đình cảm thấy tim đập loạn nhịp, như đang suy nghĩ gì đó, lại như đang lo lắng gì đó, ánh mắt hiện lên hồi ức, mà lại không nghe thấy Tả Tiểu Niệm đang hỏi.

Tả Tiểu Niệm lấy lại sự tỉnh táo, vừa sửa sang lại tóc mình, vừa xông ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment