Nhìn khí vận cuồn cuộn, Đông Phương Chính Dương thở dài: “Theo ta thấy, tình huống hiện tại cũng không tính là quá tệ, hai bên thậm chí thế lực còn không bằng nhau, chúng ta bên này còn tương đối chiếm ưu thế, nhưng tốt quá hoá dở.... Nếu là làm quá lên, ngược lại lại thành dở.”
“Là sao?”
Du Đông Thiên và Nam Chính Càn đều có chút khó hiểu, lời mà Đông Phương Chính Dương nói bây giờ, hai người bọn họ đều nghe được rõ ràng từng chữ một, nghe được rõ ràng, nghe đến rành mạch, nhưng lại không hiểu một câu nào cả.
Chỉ cần thấy rất trâu bò, nhưng trâu bò ở chỗ nào?
Thật lòng... không biết!
“Hai người các ngươi chính là hai tên ngốc!”
“Đông Phương Chính Dương nhìn hai người kia bằng nửa con mắt: “Không có văn hoá thật đáng sợ. Uổng công đàn gảy tai trâu nửa ngày trời.”
“...”
Trên đầu hai người ngập tràn vạch đen, im như thóc.
“Thôi vậy, trước tiên thông báo cho các đại gia tộc đến nhận thi thể đi.” Du Đông Thiên biết rằng mình không có cách nào giao tiếp được với Đông Phương Chính Dương về lĩnh vực vọng khí này, tiếp tục ‘nói chuyện’ cũng chỉ rước khổ vào thân, lập tức lựa chọn nói lảng sang chuyện khác.
Nhưng trong lòng lại đang nghĩ: ta cứ không tin đấy, hiện ta ta đang ở Thượng Kinh, hễ xảy ra chuyện gì ta sẽ lập tức chạy đến, không tin không thể phá hỏng cái gọi là cục Thiên Đạo kia.
Dường như nhìn ra được Du Đông Thiên đang nghĩ đến cái gì, Đông Phương Chính Dương thở dài: “Ngươi muốn lấy sức người mà đầu với trời ta quản không nổi, nhưng ta cá rằng ngươi giữ không nổi, muốn đặt cược không?”
“Ý gì?”
Trong lòng Du Đông Thiên không phục, khẩu khí cũng trở nên tệ hơn.
“Cục Thiên Đạo, nếu có thể thay đổi được bằng sức người, vậy thì không xuống được gọi là cục Thiên Đạo rồi. Đó gọi là ý trời trêu người, mà cục Thiên Đạo này vừa thành, ý trời sao có thể để cho những người có thể phá hoại quy tắc tồn tại chứ?”
Đông Phương Chính Dương chế nhạo cười một tiếng, cả mặt đều là sự khinh thường.
Du Đông Thiên và Nam Chính Càn ngày càng cảm thấy không phục, đi hai người này trên miệng thì cười nói vui vẻ, dường như đã nhìn thấu sinh tử, đối mặt với núi thây biển máu trước mắt không có một chút cảm giác nào nhưng trong lòng bọn họ họ lại đều là là tức giận đến mức muốn bùng nổ.
Những người đang rơi xuống trước mắt mỗi người đều là là lực lượng trung kiên của các đại gia tộc Thượng kinh, bị đối phương dùng lực lượng tinh đấu giết chết chỉ trong một lần, tổn thất lớn như vậy, làm sao lại không đau khổ được chứ!
Nhưng cho dù ba người có năng lực dời non lấp biển như thế nào đi chăng nữa, nhưng khi nói đến dịch tinh hoán đẩu, đối với tinh đấu chi lực lại vẫn là không thể để làm được gì cả.
Đông Phương Chính Dương lắc đầu, Hạnh mưa Hùng có thể cảm nhận được sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra, nhìn lên bầu trời, bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
“Các ngươi đợi ở đây đi... Ta đi tìm lão đại, có một vài chuyện gấp cần làm ngay lập tức.”
Đi nhanh như bay.
Nam Chính Càn đang muốn nói gì đó, thì lại chỉ nhìn thấy cái bóng của Du Đông Thiên: “Ta cũng đi, Nam Chính Càn người ở lại đây trông đi.”
Nửa ngày sau Nam Chính Càn mới mở miệng nói ra một cây: “... Ông nội ngươi!”
Hai người này đi rồi, bản thân mình liền không thể đi được nữa...
…
Lôi kiếp đã diễn ra rất lâu, dần dần đi đến kết thúc.
Cuối cùng, theo khoảnh khắc một tiếng sét đánh kinh thiên động địa nổ ra ra cuối cùng... lúc lôi kiếp biến mất, kiếp vân cũng theo đó mà tản đi.
Mười hai người vừa trải qua lôi kiếp không còn trụ tiếp được nữa, ngã ngang ngã dọc xuống đất đất, ai ai cũng đều là là toàn thân cháy xém như mười hai cục than, mất sạch hình tượng.
Mười hai người Lý Thành Long, Hạng Xung, Hạng Băng, Long Vũ Sinh, Vạn Lý Tú, Dư Mạc Ngôn, Độc Cô Nhạn Nhi, Lý Trường Minh, Vũ Yên Nhi, Cao Xảo Nhi, Bì Nhất Bảo, Phiêu Chân Chân vừa thấy lôi kiếp biến mất đã lập tức thả lỏng, không thể hỗ trợ thêm được gì nữa, trừ một số ít người vẫn còn có thể đảo mắt, những người khác đều đã dứt khoát tiến vào trạng thái hôn mê ngay lập tức.
Tả Trường Lộ cũng thở ra một hơi, sau đó đồng thời đưa tay ra cùng với Ngô Vũ Đình.
Tả Trường Lộ phụ trách bên nam, Ngô Vũ Đình phụ trách bên nữ, tự mình phất tay áo đã sớm cuộn vào, sau đó chớp một cái đã về đến thành.
Cả đoạn đường hai người không ngừng truyền âm.
“Phải dạy dỗ đám người này thật tốt mới được, đồ vật gì cũng đều lấy ra rồi...”
“Đúng vậy, thanh ma kiếm kia của Dư Mạc Ngôn làm sao vậy, quá hung hãn rồi, vừa nãy rục rịch ngóc đầu dậy, thế mà lại chống lại thiên kiếp...”
“Thanh kiếm đó chắc chắn là vũ khí giết người lợi hại nhất, còn phải nói đến kiếm với chủ như hình với bóng, người kiếm tương liên, nhưng cây cung kia của Bì Nhất Bảo có uy lực mạnh đến mức khó có thể tin nổi, vậy mà lại có thể công kích xuyên qua kiếp vân, lần này bọn họ nếu không có cây cung đó, phá kiếp vân mấy lần, khiến cho uy lực mà lôi kiếp tích lũy giảm đi rất nhiều, nếu không chỉ sợ không thể an toàn sống sót.
Còn có truyền thừa của đại yêu viễn cổ trên người Lý Thành Long cũng rất sắc bén, tốc chất chỉ huy của hắn cực cao, truyền thừa đại yêu kiểu này rớt xuống người hắn, ít nhiều cũng có chút lãng phí, đúng rồi, thuộc tính công thể của hắn dường như cũng là thuộc tính băng thì phải...
“Người kia là Long Vũ Sinh phải không? Vào thời khắc quan trọng vậy mà lại huyễn hóa được ra một con rồng, trừ công thể của hắn khác biệt ra thì chắc cũng có thêm cả huyết mạch căn nguyên, tương lai tươi sáng đó!”
“Công pháp Giảo Khiết Minh Nguyệt kia của vợ hắn Vạn Lý Tú... cùng với Tiểu Niệm Nhi cũng không kém, hai người bọn họ có thể học hỏi lẫn nhau!”
“Còn có đứa mập này, chắc là tu hành Đại Mộng Thần Công, đã lâu không gặp được tu giả tu hành đến tầng trên Quy Huyền của Thụy Mộng Tâm Pháp rồi, ngáy khò khò độ kiếp... thật sự là đã lâu không thấy rồi...”
“Đúng vậy, ngày trước chúng ta đã từng giao thủ với loại tu giả này...”
“Thụy Mộng Tâm Pháp, tiến có thể giết người trong giấc mộng, lùi có thể ngộ đạo trong mộng, thậm chí sắp chết cũng có thể tiến vào giấc mộng một ngàn năm, kéo dài sự sống, tu hành giả cao thâm chân chính lại càng có thể nằm mộng mà nói được tương lai, trong mộng suy diễn thế giới, uy lực kinh khủng, chỉ là công pháp này có ít người tu được đến đại thành, bây giờ có thể gặp lại công pháp này, tương đối có vài phần cảm xúc!”
“Ừm...”